
ó vào đây! – Hoàng Thụ mừng rỡ
– Thưa…! Thái tử đã…đầu lìa khỏi cổ
– Ngươi nói gì? Hoàng Thụ túm lấy cổ áo tên lính canh
Một chiếc quan tài gỗ trầm hương được hai tên lính khác đưa vào
Bên trong quan tài chính là cơ thể không còn nguyên vẹn của Hoàng tử
– Á! Thiên Ân hét lên kinh hãi
” Chết không toàn thây? Chết không toàn thây! ” Bốn chữ cứ vang lên trong đầu cô.
Tuyên Phượng đứng bên quan tài. Một giọt lệ cũng không nhỏ. Cất tiếng cười vang điện :
– Cô đã biết thế nào là cảm giác mất con chưa ? Nó chết rồi đấy! Ha ha ha ha
– Tuyên Phượng! Muội…
– Tỉ thất vọng về muội? Cũng phải thôi!
– Muội có còn nhân tính? Tim muội còn đập chứ? – Diệc Nhi không dám tin người đang đứng trước mặt mình là Tuyên nhi nữa
– Không! Tim muội còn đập nhưng nó đã chết từ lâu rồi! Đã chết theo hài nhi trong bụng muội!
– Hôm đó , ai dẫn hoàng tử ra khỏi cung? – Thiên Ân quỳ bên quan tài . Giọng nói đanh thép phá tan các tạp âm hỗn loạn
– Trong cung chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu và Diệc qúy phi mới có lệnh bài xuất cung! – Một nữ quan nói khẽ
– Là thiếp cho Tuyên phi mượn lệnh bài
– Tuyên phi! Là nàng đã đưa Ngọc Tử ra khỏi cung?
– Đúng! Tần thiếp đưa nó đi dạo phố cho khuây khỏa nỗi nhớ mẫu thân. Không ngờ … Nó đi qua pháp trường , lại nhầm tưởng phạm nhân là cha nó nên ôm lấy ông ta
– Mau chu di tên đao phủ hôm ấy và tên quan giám sát cho Trẫm! – Hoàng Thụ phẫn nộ hét lên.
– Tuân lệnh Hoàng thượng!
– Tuyên Nhi! Nàng đã mệt rồi ! Mau về nghỉ ngơi đi! Trẫm không truy cứu nàng. Có trách cũng trách nhi tử quá hồ đồ
– Tạ Hoàng thượng!
***
Lầu ngũ giác đêm nay leo lét ánh đèn vàng .
Gió đêm lạnh thấu xương. Biển hoa bạch hồng choáng ngợp tầm mắt.
Trên bàn trà có một cô gái tuyệt đẹp đang ngồi chống cằm . Đôi mắt đen láy ẩn chứa nỗi buồn đau vô hạn. Đôi tay cô khéo léo rót trà trong bình. Trà không đọng giọt nào, cũng giống như nước mắt cô đã chảy ngược vào trong, vĩnh viễn không tràn ra nơi khóe mắt nữa !
Đối diện cô, Tuyên Phượng cười khổ :
– Diệc tỉ tỉ! Ngọc Tử là do muội hại chết!
– Ta biết!
– Tại sao…?
– Ngay từ đầu ta đã biết muội sẽ làm thế!
– Thì ra tỉ luôn nghi ngờ muội? Muội phải trả thù! Nếu không muội chết không nhắm mắt! Thiên Ân là con đàn bà đê tiện , đớn hèn, là hạng hạ đẳng nhất ! – Tuyên Phượng cắn môi.
– Không! Ta luôn tin tưởng muội . Nhưng lần này là ta cảm nhận được! Tuyên Nhi! Muội có biết không? Muội giết nó thì có khác gì hạng người như mẫu thân nó ? Cũng chỉ đến thế thôi
Tuyên Phượng vốn ôn nhu , hiền hòa, thù hận chỉ để trong lòng. Nhưng một khi đã trả thù thì không ai có thể tàn độc được như nàng
Tuyên Phượng lãnh đạm , kiên cường như được một lớp băng dày bọc bên ngoài. Nhưng khi lửa hận bốc lên ngút trời, băng tan dần, con người sẽ đổi khác hoàn toàn.
Có lẽ lí trí sẽ không bao giờ trấn áp được tình cảm con người!
-Tỉ đã biết hết . Vậy tại sao còn đứng ra giúp muội?
– Nếu ta nói muội lấy lệnh bài xuất cung của ta, Lệnh phi sẽ biết ngay muội hại chết con cô ta..
-…
Tuyên Phượng không nói được gì nữa. Im lặng lắng nghe. Im lặng như đếm từng nhịp thở
ÁM ẢNH (3)
– Nếu lúc đó, cô ta giết muội. Hoàng thượng chưa kịp xử lí cô ta , ta đã hạ thủ. Sau đó , ta bị bắt, nhưng Kỷ huynh nào có để yên. Cả Phúc vương gia . Rồi cha ta cũng ra tay.. Gian thần nắm thời cơ tạo phản… Lúc đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cứ trả thù như thế chẳng phải sẽ tạo nên một vòng luẩn quẩn không lối thoát sao?
– Tỉ nói đúng! Muội … Muội điên rồi!
– Không! Chỉ là tình yêu dành cho hài tử của muội quá mãnh liệt . Mãnh liệt đến nỗi lí trí cũng không còn khả năng chế ngự.
Gió vẫn thổi, đêm vẫn trôi, nguyệt tàn , hoa nở , cảnh vật đẹp như trong mộng mà sao lòng người mờ mịt đến thế!
***
Tuyên Phượng trở về Ngọc Thiên cung.
Cảnh vật buổi đêm tĩnh lặng đến mức quái dị
” Trả mạng cho ta ”
” Trả đầu cho ta ”
-Á!
Một đứa bé không đầu hiện lên giữa khung cảnh thanh vắng
– Ai?
– Tiểu Ngọc ! Tiểu Ngọc
– Ngươi….!
” Trả mạng cho ta ”
– Nương nương! Người không sao chứ? – Bảo Tuệ chạy vào đã thấy Tuyên phi ngất xỉu
…
– Muội muội sao rồi?
– Bẩm Quý phi! Nương nương bị bệnh về tâm ( tim ) . Bệnh đã rất nặng !
– Ngươi nói sao?
– Thần vô năng thật khó lòng cứu chữa! Bây giờ chỉ còn cách cho Tuyên phi Nương nương nghỉ ngơi… Tránh sinh ảo giác!
– ĐA tạ Giang thái y!
– Vi thần cáo lui!
– Tỉ tỉ!
– Tuyên Nhi! Muội thấy sao rồi?
– Ngọc Tử vừa hiện về đòi mạng ! Muội sợ lắm
– Có tỉ đây! Đừng sợ ! Đừng sợ! Muội có nghi ai giả thần giả quỷ hù dọa muội không?
– Không đâu! Chỉ có nó mới biết muội thường gọi nó là Tiểu Ngọc! Tuyên Phượng ôm đầu
– Có lẽ muội bị ảo giác!
***
Hồ nước vào đầu hạ ,
Có hoa sen nở rộ , có tiếng ếch gọi bạn tình.
– Các ngươi lui hết đi! Ta muốn thanh tịnh một lát
– Nhưng nương nương đang mắc bệnh sinh ra ảo giác liệu….
– Ban ngày thì ta không sợ đâu!
– vậy chúng nô tì xin lui
Tuyên Phượng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bỗng…
Giữa hồ xuất hiện một hài tử mặc áo lụa trắng
“Trả mạng cho ta ”
” Nếu không ta giết Bảo Bảo của mụ ”
Trên tay trái hài tử là đầu nó, tay phải