Ring ring
Lão sư! Buông tha tôi đi

Lão sư! Buông tha tôi đi

Tác giả: Uyển Chuyển Lam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329172

Bình chọn: 8.00/10/917 lượt.

mình,anh cũng vậy sẽ không cho phép em chịu chút ủy khuất!”

Lục Chu Việt giơ tay lên đẩy ra vài sợi tán loạn trước trán cô vẻ mặt nghiêm túc nói,

“Có ít người đáng giá để chúng ta giao ra,có ít người không đáng được nó!”

Hứa Lưu Liễm thấy hắn kiên trì cũng không nói gì thêm nữa,Hạ Vi Lương thở hỗn hển tìm đến,thấy bộ dạng hai người ở chung một chỗ không khỏi tức giận lên án,

“Hứa Lưu Liễm này,cậu cũng không vừa nha? Đi ra ngoài cũng không nói với tớ một tiếng,,chị đây vừa quay đầu lại không thấy cậu liền hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng cậu bị bắt cóc đấy!”

Hứa Lưu Liễm vô cùng lúng túng đến gần nói xin lỗi cô,vừa rồi nhận được điện thoại hắn cô liền đi ra,sau lại bị hắn ôm vào trong ngực hôn hồi lâu,nên quên nói với cô..

Sau đó Lục Chu Việt lái xe đưa hai người trở về,Hứa Lưu Liễm vừa vào nhà đã nhận được điện thoại Trần Thanh Sở gọi tới,cô không muốn nghe,nhưng hắn không buông tha một lần lại một lần gọi đến,cô không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhận .

Trần Thanh Sở thanh âm rất bình tĩnh,nghe không ra tức giận,

“Lưu Liễm, ngày mai là mùng một tết,em chắc không có việc gì? Không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thế nào?”

“Ưm. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm rất buồn bực,ngày mai cô vốn không có chuyện gì,nhưng tối nay Lục Chu Việt mới nói với cô ngày mai đến nhà ăn cơm gặp mẹ hắn,cho nên cô có chút xin lỗi cự tuyệt Trần Thanh Sở,

“Xin lỗi Thanh Sở,ngày mai sợ rằng không được,em thật có chút chuyện!” Trần Thanh Sở vừa nghe cô cự tuyệt,cho rằng cô cố ý trốn tránh không chịu gặp hắn, cho nên không chịu bỏ qua từng bước bức bách,

“Lưu Liễm,tại sao trùng hợp ngày mai em có việc? Em có phải…đang trốn tránh anh?”

“Nào có! Thanh Sở,anh suy nghĩ quá nhiều rồi,em thật sự có chuyện,bất kể trước kia chúng ta xảy ra chuyện gì,em hiện tại như cũ xem anh như bạn!”

Cô vội vàng giải thích,giọng nói Trần Thanh Sở đều mang theo đau thương,

“Hứa Lưu Liễm,em chẳng lẽ chưa từng nghe qua một câu? Chia tay sau còn có thể làm bạn,hoặc căn bản không có có yêu,hoặc hiện tại vẫn yêu,em,em thuộc về loại nào?”

Hắn dám khẳng định hắn thuộc về loại thứ hai, nhưng còn cô?

Hứa Lưu Liễm không muốn trả lời vấn này của hắn,bởi vì cô không biết nên trả lời như thế nào,trả lời loại đầu thì quá đả thương lòng hắn,trả lời loại thứ hai thì là nói láo,bởi vì trong lòng cô hiện tại có yêu một người nhưng không phải hắn.

Trần Thanh Sở thấy cô vẫn trầm mặc không khỏi có chút thất khống,

“Hứa Lưu Liễm,đây chính là tình yêu mà em luôn miệng nói với anh sao? Đây chính là câu em nói yêu anh sao? Cả tấn công của người đàn ông kia cũng không ngăn cản được,đây chính là tình yêu của em sao?”

Hứa Lưu Liễm bị hắn liên tiếp hỏi vấn đề vẻ mặt có chút cứng ngắc,nhưng cuối cùng nhẹ nhàng mở miệng nói vào loa,

“Thanh Sở,quá khứ cũng đã qua,những khoảng thời gian tốt đẹp của chúng ta cũng không thể trở về,em nghĩ mình nên quên đi một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, hi vọng. . . . . . anh cũng có thể làm được!”

“Hay cho một câu quên mất chuyện đã qua một lần nữa bắt đầu,em chỉ muốn nói một câu nhẹ nhàng như vậy là muốn xóa bỏ quá khứ của chúng ta sao? Hứa Lưu Liễm,em thật là một cô gái nhẫn tâm!”

Trần Thanh Sở tức giận gào thét chất vấn cô.

Trần Thanh Sở không buông tha cô cũng phát hỏa,cô nhớ được mình trước kia chưa bao giờ lớn tiếng chất vấn Trần Thanh Sở ,

“Chúng ta bây giờ đến loại tình trạng này,anh còn muốn làm sao? Trần Thanh Sở,em không phải không chờ anh,trong suốt ba năm đại học,anh không phải là em, làm sao anh biết em trải qua những chuyện gì,anh có tư cách gì ở nơi đó chất vấn tình cảm em đối với anh?”

Chương 165: Chuyện Cũ Chua Xót

Hai người ở trung học đệ nhị quen nhau mấy năm,cơ hồ chẳng bao giờ đỏ mặt cãi nhau,Hứa Lưu Liễm tuy tính tình không tốt lắm nhưng chẳng bao giờ gào thét với Trần Thanh Sở,bây giờ nghĩ lại những năm cô tựa hồ đem tất cả tính tình phát trên người Lục Chu Việt.

Cô từng chanh chua châm chọc quá hắn,ngang ngược vô lý cãi với hắn, có đôi khi lạnh lùng không nhìn hắn,thậm chí hiện tại cô có đôi khi cô chọc hắn tức muốn chết,nhưng hắn vẫn bao dung cô,yêu cô.

Trước kia không cảm thấy có gì, hiện tại nhớ tới đột nhiên cảm giác mắt có chút ươn ướt.Có người nói hạnh phúc nhất là tìm được một người yêu thương mình, mà một nửa khác luôn mê luyến mình không thôi.Cô rất cảm ơn hắn có thể bao dung tất cả tính xấu của cô,để cô chân thật nhận ra lòng mình.

Trần Thanh Sở thấy cô tức giận trong nháy mắt cũng trầm mặc lại, Hứa Lưu Liễm thở dài một hơi làm cho hơi thở bình thường lại hỏa khí tiêu tan sau đó nhàn nhạt mở miệng,

“Em có thể từ chối nửa năm tấn công của hắn,nhưng không có thể từ chối sáu năm tấn công của hắn,em bất quá chỉ khát vọng nhận được ấm áp được người thương yêu,Thanh Sở,em thật xin lỗi đã phụ anh những năm qua”

Trần Thanh Sở tiếp tục trầm mặc,giữa hai người không khí trầm muộn đến làm cô có loại ý nghĩ cứ muốn cúp điện thoại,một lúc sau Trần Thanh Sở âm trầm mở miệng,

“Tiểu Liễm,nếu em biết hắn vì muốn có được em mà dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ,có lẽ em sẽ không nói như vậy?”

“Anh có