
chờ sau khi hôn lễ kết thúc rồi mới nói con bé biết!”
Nói tới đây khóe miệng bà giương cao vẻ mặt nháy mắt có hoảng hốt,
“Tôi nghĩ con bé mặc áo cưới nhất định là rất đẹp,nếu hiện tại nói con bé biết bệnh tình của tôi,con bé nhất định sẽ lùi hôn lễ lại,nói không chừng em sẽ nhìn không thấy hôn lễ của con bé. . . . . .” Bà nhìn thấy hắn khẽ than thở,
“Định Biên,đây là tâm nguyện duy nhất đời này của em!”
Trong mắt bà có đau thương còn có nồng đậm buồn phiền khiến cho lòng Hứa Định Biên đau nhói đồng thời cũng nặng nề gật gật đầu,
“Được! Anh đồng ý với em!”
Hắn vịn bà đi tới ngồi xuống ghế sa lon,vẫn chưa từ bỏ ý định với bệnh tình của bà,ông kéo lấy tay bà qua trong mắt tràn đầy hy vọng,
“Tố Tố,anh đưa em ra nước ngoài trị liệu,bên nước ngoài anh có rất nhiều bạn bè,anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho em,anh không tin trên thế giới không có bác sĩ chữa khỏi bệnh cho em”
Liên Tố nhẹ nhàng rút tay mình về ngồi xuống bên cạnh,rũ mắt xuống che dấu đau đớn trong mắt mở miệng,
“Chu Việt đã tìm bác sĩ tốt nhất thế giới khám cho em rồi,không được,anh cũng đừng phí tâm tư vì em,đây chính là số mạng,em chấp nhận!”
Đúng vậy,bà trừ đón nhận còn có thể làm gì? Thượng đến lần này cho bà,không phải là nỗi đau chia lìa người yêu,mà là mang đến bệnh tật đoạt đi mạng bà,cho dù cô muốn chống chọi cũng không có sức.
“Tố Tố ——”
Hứa Định Biên đau lòng muốn nói tiếp chuyện gì, bà liền vội vàng chuyển đề tài,
“Ông hôm nay đến đây là vị chuyện tiểu Liễm và Chu Việt sao?”
Hứa Định Biên thấy bà không muốn tiếp tục đề tài kia đành phải thôi,
“Đúng! Thật ra thì mấy ngày hôm trước tiểu Liễm có đề cập tới chuyện con bé yêu Lục Chu Việt ,cộng với xem tin tức ngày hôm qua,tôi tính hỏi bà có ý kiến dì không,dù sao con bé cũng là con chúng ta,hôn nhân đại sự của con bé,tôi muốn thương lượng với bà một chút!”
Bà nhàn nhạt mở miệng,
“Tôi còn có ý kiến gì? Chỉ cần con bà có thể hạnh phúc thì bà yên tâm,còn ông có thể bởi vì cha của Chu Việt_ Lục Phương Đình mà ——”
Bà còn chưa nói hết đã bị Hứa Định Biên cắt đứt,
“Tố Tố,anh là loại người chỉ lo lợi ích của mình mà không màn đến hạnh phúc con gái mình sao?”
Ông nhìn bà trong mắt tất cả đều là đau đớn,
“Kể từ khi chúng ta chia lìa,anh thật không muốn chia rẽ hai người yêu nhau,cho nên bất kể tôi cùng Lục Phương Đình Chi có bao nhiêu ân oán,chỉ cần tiểu Liễm cảm thấy Lục Chu Việt là người đáng giá gửi gắm cả đời,anh liền đồng ý hôn sự này!”
Chương 166: Tình Cảm Dịu Dàng
Trong mắt Liên Tố lần nữa lóe lên nước mắt,không chỉ vì ông vui vẻ đồng ý hôn sự này,mà là bởi vì ổng nói ổng bị chia lìa cùng người mình yêu. Hứa Định Biên thấy bà như thế trong lòng cũng rất khó chịu,hắn không để ý bà giãy dụa tiến đến cầm tay bà,
“Tố Tố,tôi thật muốn ở bên cạnh chăm sóc bà!”
Ông nghĩ tới cảnh bà ho ra máu,nghĩ tới bà không biết lúc nào rời ông đi,đã cảm thấy tim giống như bị người ta khoét một lỗ thủng to,ào ào phun ra máu tươi khiến ông đau đến không muốn sống.
Ông muốn chăm sóc bà,muốn ở lại bên cạnh mấy ngày cuối cùng trong cuộc sống của bà,đền bù áy náy mấy năm nay đối với bà.Tuy nói ban đầu bà vì tiền đồ của ông mà chủ động rời khỏi ông,nhưng vẫn bởi vì ông không đủ kiên định muốn ở chung với bà,mới tạo thành chuyện chia lìa nhiều năm.
Liên Tố vừa nghe lời của ông nhất thời hoảng sợ thoát khỏi tay ông,ông nắm thật chặc không buông,
“Tố Tố,chúng ta cũng đã có tuổi,tôi không muốn nói những thứ tình yêu kia,tôi chỉ muốn nói bà là hạnh phúc lớn nhất đời này của tôi,những năm qua bất kể xảy ra bao nhiêu chuyện,trong lòng tôi thủy chung chỉ có một mình bà!”
Cách 23 năm,bọn họ ngồi trên mặt đất thật sâu nhìn lẫn nhau,dung mạo của ông và bà đã sớm không còn trẻ như lúc ban đầu,tóc mai bắt đầu có màu trắng,mắt của bà lưu lại nếp nhăn trải qua năm tháng,nhưng chút ít tình cảm trôi trong mắt ông trước sau như một nồng đậm và chân thành tha thiết,thời gian chỉ thay đổi được bề ngoài của bọn họ.
Một tiếng chuông sắc bén phá vỡ yên tĩnh khó được,Hứa Định Biên lấy điện thoại di động ra vừa nhìn thấy trong mắt xoẹt qua một tia khó chịu,Liên Tố nhất thời hiểu do ai gọi điện tới,bà quay đầu sang chỗ khác lặng lẽ giơ tay lên lau nước mắt,sau đó quay đầu lại tận lực làm cho vẻ mặt mình thoạt nhìn bình tĩnh,
“Thời gian không còn sớm,ông mau mau về đi!”
Thiếu chút nữa đã quên,ông là người đã có vợ,đã không phải là Hứa Định Biên của bà.
Bà đã hạ lệnh trục khách Hứa Định Biên cho dù nếu không đi cũng không yên tâm,cũng không thể ở lại nữa. Hơn nữa Phương Tuệ vừa gọi điện đến,Phương Tuệ là người đa nghi, sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua Lục Chu Việt công khai cùng tiểu Liễm,bà chắc đoán được ông sẽ tìm đến Tố Tố,ông cũng sợ Phương Tuệ tới đây ầm ĩ, thân thể Tố Tố hiện tại như vậy căn bản chịu không nổi kích thích.
Ông đứng dậy rời đi,thời điểm đi tới cửa trong lòng ông âm thầm ra một quyết định,sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.Sau khi Liên Tố đóng cửa lại,che ngực ngã ngồi trên mặt đất,lên tiếngkhóc lớn,trong cuộc đời bà quan trọng nhất là hai người,bà phải nhịn đau bỏ qua.
*
Hứa Lưu Liễm