
mừng em,em nhất định phải hạnh phúc!”
Chuyện ngày hôm qua trải qua truyền thông đưa tin,cơ hồ đã truyền khắp cả Ôn Thành,Phương Đông Thần dĩ nhiên cũng biết.Hứa Lưu Liễm nghe ra giọng nói của Phương Đông Thần có chút buồn bã,nhưng chỉ có thể giống như trước chúc phúc hắn,
“Cám ơn anh Đông Thần, anh cũng sẽ được như vậy!”
Cô còn có thể nói gì? Nếu như hắn xuất hiện trước Lục Chu Việt,có lẽ cô sẽ xem xét một chút,nhưng mà có đôi khi vận mệnh an bài khó xử như vậy,trước khi hắn xuất hiện cô đã cùng Lục Chu Việt dây dưa không rõ.
Đến lúc sắp ăn cơm Lâm San Ni mới trở về,một lông mày nhíu lại thật chặc,Đổng Vân có chút bận tâm hỏi cô,
“Sunny,có chuyện gì à?”
“Ơ,không có chuyện gì,con đi nửa đường xe bị nổ lớp,mới sang năm mới mà đã xui xẻo,thật là!”
Lâm San Ni vừa cúi đầu đổi giày,Đổng Vân lại hỏi,
“Vậy con làm sao về được?”
“À,một người bạn đưa con trở lại!”
Lúc nói lời này ánh mắt cô có chút tránh né,trên khuôn mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên,lời vừa mới ra Lục Chu Việt như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái.
Cô bị ánh mắt khó hiểu của hắn nhìn đến sống lưng run rẩy,vừa định mở miệng hỏi hắn tại sao nhìn cô,liền thấy Hứa Lưu Liễm từ trong phòng hắn gian đi ra,liền vội vàng chạy đến bắt chuyện với cô,
“Chị dâu nhỏ!”
Chương 167: Tình Hình Của Sunny
Hứa Lưu Liễm rất thẹn thùng,
“Chị Sunny,hay chị gọi tên em đi!”
Lâm San Ni so với cô thì lớn tuổi hơn,hơn nữa dáng vẻ thoạt nhìn thành thục dịu dàng,nếu gọi cô là chị dâu làm cho cô cảm giác không được tự nhiên.
Đổng Vân vừa mới xào xong một món ăn ra cười nói với cô,
“Lưu Liễm,con và tiểu Việt cũng đã thành vợ chồng danh chánh ngôn thuận,Sunny gọi con chị dâu cũng đúng thôi,con có thể gọi con bé là Sunny,nhưng không thể thêm chữ chị nha”
“Dạ. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm rất bất đắc dĩ đón nhận xưng hô thế này,Lâm San Ni cũng len lén mím môi cười, ,
“Các người trò chuyện trước,em vào nhà đổi lại bộ áo”
Chẳng qua cô vừa vào phòng ngủ,liền ngồi ở chỗ đó nhíu lại một đôi chân mày suy nghĩ người đàn ông mới đưa cô về,cô cảm giác hình như đã thấy hắn ở nơi nào,chẳng qua nghĩ không ra là ai.
Sáng hôm nay cô đi đến mộ cúng bái cha mẹ cô,lúc này mỗi nhà đều đang ăn mừng năm mới,chỉ có một mình cô đến mộ viện lạnh lẽo.Cô không có cách nào, bởi vì cha mẹ cô gặp tai nạn xe cộ qua đời vào ngày lễ .
Khi đó cô hình như chỉ mới mười tuổi,thoáng cái từ Tiểu công chúa trong nhà trở thành cô nhi lưu lạc không cha mẹ,sau đó nhờ Lục Phương Đình từng là chiến hữu lâu năm của cha nên thu dưỡng cô,để cô tránh đi nỗi khổ một mình bơ vơ,cho nên bất kể hiện tại người khác nói Lục Phương Đình ích kỷ ham tiền thế nào,nhưng trong lòng cô thủy chung rất cảm kích ông ấy.
Chỉ chớp mắt cái đã nhiều năm,cô đã trở thành cô gái ẩn nhẫn bền bĩ,nhưng hàng năm cô đều đến nơi này bái tế,dâng hoa cho mẹ,rót một ly rượu cho ba, sau đó lẳng lặng đứng ở nơi đó,không tiếng động nói với bọn họ chút ít lời trong lòng.
Sau khi biết được tình yêu giữa hắn và Hứa Lưu Liễm được công khai,trận khổ sở thầm mến này rốt cục đã qua một đoạn thời gian.Có đôi khi cô nghĩ Ôn Phó Doanh tận cùng không buông vì theo đuổi hắn không chừa thủ đoạn nào,cô thật hoài nghi có phải bản thân đã yêu hắn,nếu không cô tại sao có thể dễ dàng buông tay thế?
Vừa rồi có tuyết rơi không khí năm mới lạnh thấu xương,tuyết thật dầy phủ lên cành tùng trong mộ viên,cả mộ viên cũng bao phủ một loại yên tĩnh,cô thì mặc một bộ áo khoác ngoài màu đen lẳng lặng đứng ở trong nơi đầy tuyết,nhẹ nhàng nhắm mắt lại hưởng thụ yên tĩnh nhưng cũng mang chút ít thương cảm khó được.
Bỗng dưng một mùi khói nồng nặc xông vào lổ mũi,phá vỡ mùi vị năm mới và sự yên lặng,cô không vui nhíu lại lông mày quay đầu nhìn chung quanh,nhưng một bóng người cũng không có thấy,chuyện như vậy cô không còn tâm tình nữa ở lại,liền khom lưng lay ba cái trước bia mộ sau đó xoay người rời đi.
Bất quá làm cho cô thật buồn bực chính là,cô phát động lên xe mới vừa đi không bao đã nổ lớp,đối với mấy chuyện này cô một chút cũng không biết,cô đi vòng quanh xe vài lần đành bó tay, bất đắc dĩ cô không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại gọi xe tải kéo xe mình về.
Còn cô thì đứng ở ven đường bắt đầu đón xe,mộ viên vốn là vùng ngoại thành người ở thưa thớt,mà hôm nay lại tết,cho nên cơ hồ không có xe taxi chạy chung quanh,không đầy một lát cô đã lạnh run,một bộ bóng dáng màu đen ở trong tuyết lộ ra vẻ mỏng manh.
Đợi hồi lâu không có xe taxi đến,cô không thể làm gì khác hơn là run run bắt tay lấy điện thoại cho Lục Chu Việt,cô biết hôm nay Hứa Lưu Liễm đến nhà ăn cơm, đoán chừng hắn lúc này đang ở cạnh Hứa Lưu Liễm,cho nên cú điện thoại này cô có chút lưỡng lự tính không gọi .
Bất quá cô còn chưa bấm đã nghe đã có người nói,
“Vị tiểu thư này,cô đang muốn trở về sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn qua,chỉ thấy một chiếc Hertz màu đen lóe sáng chậm rãi dừng trước mặt cô,cửa sổ xe quay xuống một người đàn ông trung niên nhìn cô cười híp mắt hỏi,cô nhất thời phòng bị nhìn từ trên xuống dưới hắn.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy cô vậy vội vàng thật thà nói,
“Tôi thấy