
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn
Tác giả: Mặc Giản Không Đường
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326045
Bình chọn: 10.00/10/604 lượt.
đó thoải mái đi đến trước mặt ta, hất đầu nói:
“Diệp Hoa Đường, tìm ta có chuyện gì? Nói mau.”
Cái thái độ này, thật sự là chuyển biến một trăm tám mươi độ a. Thấy ta không ngừng đánh giá hắn, Vương Lam Điền càng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Diệp Hoa Đường, ngươi tìm ta rốt cục vì chuyện gì? Là đến cầu xin bản công tử sao?”
Biết Mã Văn Tài không có ở đây thì thái độ liền như vậy sao…Ta không khỏi có chút rối rắm cúi đầu nhìn tay của mình, ta đánh hắn cũng đâu có ít, tại sao hắn không sợ ta a? Chẳng lẽ là vì bộ dạng của Mã Văn Tài tương đối dọa người sao?
Ta đối với Vương Lam Điền vì thế cũng không còn cách nào khác, liền quyết định thẳng thắn nói cho hắn, ta hi vọng hắn có thể chủ động viết thư về nhà nói với cha hắn, hắn không muốn cưới con gái Diệp gia làm vợ.
“Ngươi quả nhiên là đến vì việc này.” Vương Lam Điền hừ lạnh một tiếng, sau đó ngang ngược nói với ta, muốn cầu ngươi ta giúp ngươi thì phải có một chút bộ dạng muốn cầu người. Nếu không muốn sau này muội muội ta gả cho hắn phải chịu tra tấn, hiện tại liền quỳ xuống trước mặt hắn, có lẽ nếu Vương công tử hắn tâm tình tốt, nói không chừng về sau sẽ không để muội muội ta chịu quá nhiều đau khổ, bằng không…
Bằng không sẽ thế nào?
“Diệp Hoa Đường, ta nói cho ngươi biết, ngay cả ngươi có dùng vũ lực uy hiếp ta thì cũng vô dụng thôi.” Vương Lam Điền thấy ta tức đến nắm chặt hai tay, vội vàng mở miệng nói. Rõ ràng là hắn muốn lấy việc này uy hiếp ta.
Ta đã sớm biết người này sẽ không chịu thỏa hiệp, cho nên, yên tâm, ta sẽ không đánh người, dù sao bản thân ta cũng vừa mới khỏi bệnh, nên có muốn đánh người, cũng không đủ sức. Nhưng mà…
“Đúng rồi Vương Lam Điền, nghe nói ngươi rất thích Tâm Liên cô nương, còn từng nhiều lần đến phòng giặt đồ tìm nàng. Lại nghe nói chuyện nàng bị bán vào lầu xanh, hình như cũng do ngươi truyền ra, có phải thế không? Xem ra Lam Điền huynh rất có tình ý với Cốc Tâm Liên a.”
“Nàng có bị bán vào lầu xanh hay không, liên quan gì đến ta!” Vương Lam Điền nghe xong không khỏi nhíu mày. Ta cũng không thèm để ý hắn nói cái gì, lập tức cho tay vào trong ngực rút ra tờ giấy bán mình của Tâm Liên, quơ quơ trước mặt hắn rồi nói:
“Vương Lam Điền, ngươi xem đây là cái gì?”
Vương Lam Điền nhìn thấy tờ giấy liền bắt đầu sợ hãi, ta lại nhanh chóng rút tờ khế ước này về, cầm ở trong tay đọc to: “Bán mình giá hai mươi lạng vàng, Lam Điền huynh cũng thực biết giá, chữ viết cũng thật rõ ràng nha. Chỉ là không biết nếu tờ khế ước bán mình này rơi vào tay Hiệu trưởng, để hắn biết trong trường mình lại có loại học sinh bại hoại như thế này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi, ngươi đừng có mở miệng nói bậy!” Vương Lam Điền vội la lên, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói tờ khế ước này là ta lừa gạt Cốc Tâm Liên? Nàng chỉ là một cô gái bán hoa ở Tây Hồ, khẳng định là vì bản thân không muốn sống cuộc sống kham khổ nữa, cho nên mới tự bán mình đến cái nơi phong lưu đó, chẳng có quan hệ gì tới bản công tử!”
Hừ, đây là cái logic gì? Cuộc sống kham khổ, không có nghĩa là sẽ tự bán mình! Cốc Tâm Liên cho dù xuất thân có hèn mọn, nhưng nàng cũng là dựa vào hai bàn tay mình lao động phụng dưỡng mẹ già, so với cái loại người lúc gặp chuyện chỉ biết kêu cha gọi mẹ như ngươi thì tốt hơn trăm ngàn lần!
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù sao Hiệu trưởng và phu tử cũng có rất nhiều bài tập của ngươi, bảo họ tìm xem chữ viết trong khế ước này là chữ của người nào, tùy tiện so sánh một chút không phải sẽ biết sao. Nếu người kia không phải là Lam Điền huynh, ngươi vạn vạn lần không cần sốt ruột.” Ta nói xong xoay người muốn đi, Vương Lam Điền lại vọt tới trước mặt ta, vội vàng cướp lấy tờ khế ước trong tay ta rồi xé nát!
“Hừ, Diệp Hoa Đường, ta bây giờ rất muốn nhìn xem ngươi hiện tại lấy cái gì đi chứng minh cho Hiệu trưởng!”
Vương Lam Điền buông tay, thả những mảnh giấy nhỏ rơi xuống trước mặt ta, thấy vẻ mặt ta phẫn nộ, không khỏi đắc ý cười nói, “Dựa vào ngươi, cũng đòi đấu với ta. Đúng vậy, Cốc Tâm Liên là bị ta bán vào lầu xanh đấy, lần này nàng được các ngươi cứu, cũng coi như nàng tốt số, bất quá nàng tuyệt đối không thoát được khỏi lòng bàn tay ta. Không chỉ có nàng, ngay cả muội muội của ngươi ta nhất định cũng sẽ lấy về nhà, đến lúc đó ta muốn đối với nàng thế nào, người ca ca như ngươi đừng hòng nhúng tay vào được.”
Chương 78: Ngọc Vô Hà
“Vương Lam Điền, ngươi!” Ta không ngờ thằng nhãi này dám ngang nhiên ngay trước mặt ta mà hủy diệt tang chứng vật chứng, tức giận chỉ vào hắn nói không ra lời. Vương Lam Điền trên mặt phi thường đắc ý, một bộ tiểu nhân đắc chí nói: “Ta thế nào? Ta chính là đem bản khế ước bán mình này xé, ngươi làm khó dễ được ta sao?”
Ta oán hận trừng hắn một cái, hơi bất đắc dĩ nói: “Ta đích thực không thể làm gì ngươi. Bất quá quên đi, xé thì xé, dù sao trong tay ta cũng còn một bản. À, quên nói cho ngươi, tờ giấy vừa rồi là giả.”
Ta nói xong liền rút từ trong tay áo ra một tờ giấy nhăn nhúm khác, lại cố ý quơ quơ trước mặt Vương Lam Điền, người kia sau khi nhìn thấy liền tái mặt, không dám tin nói: