pacman, rainbows, and roller s
Marry Me, Sister!

Marry Me, Sister!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321940

Bình chọn: 9.5.00/10/194 lượt.

hần luôn, không thèm chấp tên nhóc nhiều chuyện nữa. Quay xuống tập trung lại vào bài toán. Vương Tử đỏ mặt tía tai, vừa tức vừa buồn. Cậu không thèm nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng luôn. Vương Thần khẽ thở dài với cậu em bướng bỉnh của mình.

Vương Thần dạy kèm cho Thiên Bối đến tận khuya mới xong, trước khi cậu trở về phòng, cậu khẽ kéo người Thiên Bỗi ngả vào ngực mình rồi thơm nhẹ lên trán cô, mỉm cười:

– Chúc ngủ ngon.- Xong quay đi ra khỏi phòng.

Thiên Bối đứng ngây ra như phỗng, mặt nghệt ra. Mọi hoạt động ngưng tụ mất 5 phút. ” Cậu ấy…làm vậy…là có ý gì hả trời?” Thiên bối vò đầu bứt tai chạy loanh quanh khắp phòng. – Mai làm sao dám đối diện với cậu ấy đây, a! Chết mất! Ngại quá!- Thiên Bối miệng thì lẩm nhẩm lo sợ mà trong lòng thì nở hoa rực rỡ.

Cô lên giường nằm trùm chăn kín mít, tim đập thình thịch. Cảm giác bờ môi cậu ấy chạm nhẹ vào trán mình thật mềm mại. Căn phòng vẫn còn lưu lại đôi chút mùi hương bạc hà ấy. Thiên Bối không mảy may nghĩ ngợi gì nữa mà chìm vào giấc ngủ.

……….

Vừa bước ra khỏi phòng, Thiên Bối đã bắt gặp Vương Thần đi tới. Mặt cô bất giác đỏ ửng, cúi gằm xuống, lí nhí:

– Chào buổi sáng Nhị thiếu gia.

Vương Thần chỉ mỉm cười xoa đầu cô rồi đi ngay. Tim Thiên Bối lại đập tình thịch rồi. Cảm giác này thật khó kìm chế. Trong bộ đồng phục nữ sinh, hôm nay cô có chải chuốt hơn, mái tóc nâu búi gọn lên cao, để lơ thơ vài sợi dưới gáy. Trông hết sức dịu dàng mà vô cùng đáng yêu. Cô bước xuống lầu thì bắt gặp Chương Vương Tử cũng vừa bước ra, cậu ta nhìn cô rồi nhíu mày:

– Xấu mà làm mầu thấy ghê vậy?

– Dạ, xin lỗi cậu chủ ạ!- Cô gượng cười cố nuốt cục tức.

– Không cần xin lỗi, xấu đâu phải cái tội.- Cậu hờ hững bỏ đi.

” Á á….đồ chết tiệt, dám nói chị mày thế à……! Chết đi.”- Thiên Bối gầm gừ nắm chặt hai tay.

Thiên Bối bước ra xe, chợt từ phía chiếc xe của nhị Thiếu gia, cậu vẫy tay:

– Bối! Lên xe mình đưa đến trường luôn.

Cùng lúc đó, cũng là tiếng cậu chủ nhỏ vang lên từ con xe riêng của mình:

– Bà chị! Cùng đường với tôi thì đi cùng luôn, nhanh lên.

” Hả? Cái gì đây? Sao hai người họ…!”- Thiên Bối đầu quay mòng mòng không hiểu gì cả. Một lần nữa cô lại đứng ngây ra.

– Nhanh lên bà chị kia.

– Bối, cậu có đi không?

– Đi cùng tôi này.

– Đi với tớ cũng được.

– Á! Hai người thôi ngay đi. Thiên Bối hét toáng lên rồi bỏ đi bộ một mình, không thèm nhờ hai người đó nữa, đúng là đau đầu hết biết.

Vậy là kết quả Bối phải cuốc bộ đến trường gần 5 cây số, chân rã rời. Cô thầm rủa: ” Hừ, sao hai người kia không đuổi theo chứ.”

Vừa đến được trường thì cô cũng muộn mất tiết đầu, thật là xui xẻo quá đi. Vậy chỉ còn cách duy nhất là…trèo tường. Cô bạo dạn cởi áo khoác bên ngoài, buộc vào sau hông rồi bắt đầu công việc mà được cho là của ” ninja” hay ” thieves” hơn nữa có thể là ” super man”, thậm chí còn là ” spider man”.

Đang mân mê với ” kế hoạch” của mình thì cô bỗng thấy có cái gì đó đang cọ cọ vào lưng mình, cô quay lại, liền hét toáng lên:

– Biến thái.

– Em bảo ai là biến thái?- Thầy giám thị hùng hổ, mặt đỏ gay vì tức giận.

– Em…em xin…lỗi…thầy.- Giọng cô run run.

– Đã đi học muộn còn xúc phạm giáo viên, em có được dạy dỗ không vậy? Bộ bố mẹ em không dạy được em…-Thầy giáo chợt im bặt vì nhớ đến điều cấm kị.

” Bố mẹ…Bố mẹ ư?…Mình có bố mẹ không?” Bất chợt nước mắt rưng rưng trên khóe mi, từng giọt mặn đắng nhỏ xuống vạt áo trắng hòa cùng những sợi chỉ mỏng manh.

Thầy giáo thấy mình lỡ lời, bèn cười xòa:

– Thầy xin lỗi…em vào lớp đi…Mà học xong thì xuống gặp cô hiệu trưởng nhé.

Thiên Bối lững thững bước về lớp, như kẻ mất hồn. Đã lâu, lâu lắm rồi, cô chưa đến thăm họ. Có phải bảo là quên, là quên rồi đâu. Cái ngày đẫm máu ấy, cô cứ ngỡ là đã vứt bỏ được vào trong thùng rác của quá khứ, nhưng ngờ đâu…vẫn hiện thật rõ trong trái tim này. Thiên Bối nghe bên tai tiếng réo rắt của vĩ cầm, đây chẳng phải là bản nhạc mẹ thường chơi hay sao?

” Mẹ! Có phải mẹ đang ở trên đó nhìn theo con đúng không?” Thiên Bối bất giác ngước mắt nhìn lên bầu trời xa thăm thẳm. Chỉ một màu xanh cao vút cùng với vài đám mây trắng lác đác. Thiên Bối nhíu mày cúi gằm xuống, lau vội nước mắt, tay gồng lên thành một nắm đấm để trước ngực:

– Mẹ yên tâm đi, con là ai chứ? Là cô gái tài giỏi mạnh mẽ nhất thế gian này. Con nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Cô vừa dứt lời, bỗng một làn gió thổi tới, nghe như tiếng cười hòa lẫn trong đó. Nhất định là ba mẹ đang rất vui mừng vì con gái của họ rất mạnh mẽ. Cô mỉm cười tự tin rồi thong thả bước vào lớp học. Cao Mẫn Mẫn đang ngồi chải lại tóc thì thấy Thiên Bối, vội reo lên:

– Này bồ, làm gì mà đi học muộn thế?

– Mình phải đi bộ 5km đến trường. Sao mà không muộn được.

Cô bỗng cau mày, tức giận:

– Mà cậu cũng thật là, suốt ngày chỉ biết làm đỏm mà vẫn học giỏi là sao chứ hả? Chả bù cho tớ làm việc quần quật cả ngày mà cứ như bị ai đó lấy đi trí thông minh vậy.

Mẫn nhướng mày, rõ ràng là đang cười nhạo cô:

– Hô hô, đó chính là chỗ khác nhau giữa người thông minh và người ” kém” thông minh đó. Đã giỏi thì dù làm gì vẫn cứ giỏi thôi.

” S