Mật mã cuối cùng

Mật mã cuối cùng

Tác giả: Ry Hanna (Lệ Quỳnh)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323784

Bình chọn: 8.5.00/10/378 lượt.

cổ ngắm mây trôi”. Chuẩn mực của một thanh niên nghiêm túc, tự kỷ chính quy. Mỗi lần nghĩ đến là tôi thấy rùng mình. Quả là xã hội rắc rối, con người cũng rối rắm theo.Ngoài cái lần Chảnh thiếu gia đấu võ miệng với Trần Tiến ra, tôi không thấy cậu ta nói chuyện thêm với bất kìa một ai nữa. Dĩ nhiên tôi cũng không phải là ngoại lệ, thêm nữa tôi chẳng muốn làm ngoại lên ấy. Tổn thọ chết sớm chứ có bổ béo gì mà ham. Ấy thế mà mấy chị lớp mười một, mười hai rồi cả mấy đứa con gái lớp mười từ những dãy nhà tầng khác, lại thi nhau đổ về lớp tôi vào mỗi dịp ra chơi chỉ để làm tròn nhiệm vụ… đưa cơm. Tôi đã nói rồi, Kiên Chánh là Chảnh thiếu gia thì chung quy cũng chỉ quanh quẩn bên chữ “Chảnh” thôi. Cơm người khác cất công làm cho mình mà cậu ta chẳng buồn liếc nhìn, đã quẳng hết chúng vào sọt rác. Hôm ấy phải đứa nào trực nhật thì cứ phải gọi là thảm, đổ rác đến chết. Trái với thái độ thờ ơ của Chảnh thiếu gia, tỉ lệ đưa cơm ngày một tăng cao. Lượng người đến ghé thăm lớp tôi ngày một nhiều. Rảnh thật, để tiền làm chuyện khác có phải tốt hơn không? Đỡ tốn cơm gạo của nhà nước. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một mình tôi, họ đâu có nghĩ vậy. Trong mắt họ, chỉ cần đến ngắn trai đẹp ngoại quốc là đủ rồi.Dạo gần đây, từ cái ngày mà lớp tôi nhận thêm một mĩ nam, không biết tôi đào đâu ra một “thúng” bạn thời niên thiếu. Chúng nó cứ đua nhau chạy đến vỗ vai tôi tưng bừng mà hỏi thăm sức khỏe. Thật chẳng hiểu tôi ăn ở kiểu gì mà lại có nhiều bạn bè đến vậy? Không dưng có người đến xem mình chết chưa, thật là tốt bụng quá độ. Nhưng đó chỉ là tôi tưởng bở thôi, chứ chúng nó hỏi thăm tôi thì ít mà hỏi đến Chảnh thiếu gia thì nhiều. Bực mình tôi đuổi hết về thì lại nhận được cái nhìn trách móc mà rằng: “Lớp có mĩ nam, để tụi tao ngắm chút xíu thì có mất mát, mòn mẻ hay sứt xước gì đâu? Làm gì keo thế?”Tôi “keo” á? Tôi không keo, chỉ là tôi không muốn tốn thời gian vàng bạc của mình vào những truyện vô bổ như ngồi trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn về tên bệnh hoạn tự kỉ kia thôi.Chúng nó còn lập ra một fanpage clud mang tên “hội những người chết mê chết mệt vì cái vẻ đẹp lạnh lùng (giả tạo) cực kool của Hoàng Kiên Chánh”. Ghê thật! Tôi sẽ không biết đến mấy cái trò vớ vẩn ấy nếu như vào vào đẹp trời, nhỏ Linh không chạy đến vỗ vai tôi nói:– Tao mới lập một fanpage trên facebook cho Chánh ca nhà mình đấy. Boss chính là Linh cute baby kiêm lovely C4 đây. Mày có muốn gia nhập đội ngũ admin của page ấy không? Để trưa về tao thêm vào cho.Nghe nó nói mà tôi muốn bổ ngửa, cái tên Chảnh ngựa dở người ấy thì có cái gì hay ho đâu mà phải lập hẳn một fanpage cho hắn? Mà nhỏ Linh cũng lạ, nó thừa biết là tôi ghét Chảnh thiếu gia rồi mà còn lăn săn chạy ra đây hỏi tôi có muốn làm admin không? Làm admin cũng được, nhưng mà tôi vào đó đăng status nói xấu Chảnh thiếu gia được không? Nó có chịu không? Con này hỏi lạ!– Linh này, mày có muốn làm boss lớn trong hội “Những người ghét cay ghét đắng con Linh dương, Linh đầu bò, Linh loa, Linh tinh, Linh C4” không? – Trần Tiến gập một trang sách trong cuốn truyện trinh thám Sherlock Holmes lại song quay đầu xuống nhìn nhỏ Linh hỏi đểu, giở giọng khinh miệt.Con nhỏ thấy Trần Tiến thay tên đổi họ của mình thì tức không chịu được. Nó vồ lấy quyển truyện Sherlock Holmes dày cộp trên tay Trần Tiến rồi nệ liên tiếp vào đầu chàng ta mấy cái, xong xuôi thủng thẳng quay lưng bỏ đi mà chẳng thèm quan tâm đến tôi – người mới được nó ngỏ lời mời.Tôi thật chẳng hiểu mấy đứa nó nghĩ gì nữa, cái fanpage ấy của tụi nó lên đến mấy nghìn lượt like, hoạt động trên tường thì cứ phải gọi là “ngập lụt”. Toàn là mấy thứ vớ vẩn như đăng ảnh kèm theo một dòng status ngớ ngẩn. Đại loại là: buổi sáng tốt lành, buổi trưa vui vẻ, buổi chiều mát mẻ, buổi tối như mọi ngày,… mỗi một buổi là một tấm ảnh. Nhưng hầu hết ảnh chúng nó đăng đều là ảnh chụp lén, ghi lại nhưng khoẳng khắc Chảnh thiếu gia ở một mình (tên ấy thì ai mà ở cùng được). Có khi ngồi trên lan can lớp nhìn người, khi lại ngửa cổ ngắm mây trôi, thi thoảng đi lang thang trên sân trường một mình, không thì cũng ngồi thu lu dưới góc lớp xoay rubic hoặc là cầm vài cuốn sách (vờ) học. Dù rằng ảnh mang đậm chất tự kỷ nhưng không thể phủ nhận một điều rằng: hầu hết chúng đều rất đẹp.Tách.Lại thêm một bức ảnh nữa ra đời rồi đấy. Hôm nay, chẳng biết Chảnh thiếu gia vui chuyện gì mà lại cười với mấy bé fan. Làm cái lũ ấy cứ phải gọi là rụng rời tay chân. Vui quá, tụi nó làm kiểu rồi chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, úp luôn lên page. Tụm ba tụm năm lại ngồi ăn vạ với cái “điện thoại” song cào tường, cào đường ầm ầm. Kiểu này phải hốt hết cho ra ruộng làm thay mấy con trâu một bữa mới được. Cho biết mùi thế nào là làm ra một hạt cơm vất vả.Kiên Chánh, cậu ta chảnh như vậy, khó gần như vậy. Lẽ dĩ nhiên cũng không ít người ghét. Đã nhiều lần tôi thấy dân anh chị trong trường đến lớp tôi tìm cậu ta gây sự. Nói rằng Chảnh thiếu gia cướp bồ của ai đó, nên cần gặp riêng cậu ta để giả quyết một số chuyện. Lẽ dĩ nhiên là tôi chả tin. Nói cậu ta cướp bồ người khác á? Đùa! Vốn dĩ nó chỉ là cái c


80s toys - Atari. I still have