Mặt nạ Hoàng Tử

Mặt nạ Hoàng Tử

Tác giả: Kio

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324714

Bình chọn: 9.5.00/10/471 lượt.

ống trước nhà, tớ có chuyện cần nói.”Nhìn dòng tin nhắn của Ju, tôi ngẩn người. Sao hôm nay, ai cũng có chuyện để nói với tôi vậy?… Tháng 11, thời tiết hơi lạnh về khuya. Ánh đèn phả xuống đường nhìn sáng rõ từng làn sương mỏng. Tôi rùng mình, co ro trong chiếc áo khoác mỏng. Vậy mà, người phía trước tôi, chỉ mặc đúng một chiếc áo thun mỏng te, sắc mặt hơi tái nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi. Cậu ấy chạy tới nhà tôi đấy ư?Nhìn thấy tôi, Ju hỏi ngay.– Cậu không sao chứ Linh Đan?Tôi ngớ người. Tôi làm sao có thể “bị làm sao” được khi mới từ chính ngôi nhà của mình đi ra? Tôi lắc đầu nguây nguẩy.– Tớ không sao.– Thật không?– Thật. – Tôi đáp chắc nịch.Nét mặt người đối diện hơi dãn ra, ánh mắt nhìn tôi có phần dịu hiền hơn lúc trước. Ju khẽ đáp.– Ừ. Vậy tớ về đây.Tôi đắn đo nhìn Ju mãi. Liệu có nên nói cho Ju biết về những gì vừa mới xảy ra không? Về tờ giấy tỏ tình ngày trước tôi viết, về Yul, về những bí mật mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không hiểu.– Thực ra hôm nay tớ có gặp Yul!Tôi không nghĩ rằng câu nói naỳ của tôi lại khiến Ju kích động như vậy. Ju xoay người lại, nắm lấy vai tôi, hỏi dồn dập.– Rồi sao? Yul có làm gì cậu không? Cậu có bị thương ở đâu không?Tôi hơi bất ngờ trước phản ứng của Ju, hoang mang.– Cậu ấy không làm gì tớ cả. Nhưng có nói về lá thư.– Lá thư?– Ừ. Lá thư mà tớ đã đưa nhầm. Nhưng chẳng hiểu sao Yul lại biết.Ju như sực nhớ ra điều gì đó. Sau rồi buông thõng cánh tay cuả cậu ấy khỏi vai tôi, đưa ánh mắt sang nơi khác. Giọng cậu ấy trầm xuống.– Vậy Đan nói sao?– Tớ không biết nói gì. Yul nói “cho tớ cơ hội” thích cậu ấy.Nói xong lời này, cả tôi và Ju đều ngỡ ngàng. Có điều, tôi ngỡ ngàng vì không biết tại sao mình lại nói những chuyện này cho Ju biết. Có chăng vì trước đó tôi và Ju đã kí bản hợp đồng thỏa thuận kia? Nhưng mọi chuyện cũng đã lắng xuống khi Yul thay đổi và Ju giờ đã là “chủ tịch câu lạc bộ ghi-ta”, và nghĩa là, Ju không cần học cách chơi ghi-ta của tôi nữa. CHƯƠNG 21. ” NGHE NÓI CẬU THÍCH TÔI?” (6)Còn Ju, tôi thấy trong ánh mắt cậu ấy một sự lúng túng. Một sự lúng túng mà Ju đang cố tình che giấu, nhưng ánh mắt trong veo thật thà của cậu ấy, chẳng thể giấu ai được điều gì.JU ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi.– Vậy Đan có thích Yul không?Tôi như người trong mộng bước ra, tự chất vấn chính bản thân mình câu hỏi ấy; Vậy bấy lâu nay, hay trước kia, tôi có thích Yul không?– Trước kia, cậu ấy từng là mục tiêu của tớ. – Còn bây giờ?Tôi cúi đầu không đáp. Kì thực thì tôi cũng chẳng biết nữa.Ju im lặng một hồi, cảm giác như cậu ấy đang lạnh. Đúng thôi, sương nhiều thế này cơ mà.Tôi rụt rè hỏi.– Cậu lạnh hả Ju?Ju cười. Nụ cười nhạt nhòa như màn sương tối nay vậy.– Không. Tớ không lạnh. Nhưng Đan này, nếu cậu muốn theo đuổi Yul. Thì hãy làm như những gì trong bản hợp đồng ngày trước chúng ta đã kí. Tớ sẽ giúp cậu. Nhớ nhé! Giờ tớ về đây.Ju lẫn vào trong màn sương, để lại tôi với hàng vạn câu hỏi. Lúc nào cũng vậy, họ cứ đến và để lại cho tôi một đống bòng bong và bắt tôi phải suy nghĩ. Nhưng, theo đuổi Yul và được cậu ấy chấp nhận. Được Ju giúp. Đó không phải là những gì trước đây tôi muốn hay sao? CHƯƠNG 22. ” KHÔNG LẼ MÌNH BỊ TIẾNG ĐÀN THÔI MIÊN?”***Sáng, tôi có nhận được điện thoại của mẹ.– Con dạy chưa?Tôi nói trong mơ màng.– Con dậy rồi.– Thật không?Chỉ cần nghe thấy câu này của mẹ tôi thôi, chân như có công tắc tự động, tôi vội gồng mình mình dậy, nhún nhẩy trên giường.– À. Haha. Con đang tập thể dục.– Tốt. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Bố mẹ hơi bận.– Vâng. Vâng. Con biết rồi.– Đan, đợt công tác này, bố mẹ bận một số chuyện, nên là mẹ sẽ về trễ nhé.Tôi ỉu xìu.– Vậy bao giờ mẹ về?– Chắc khoảng cuối tuần, hoặc có thể sang tuần.– Vâng. Con biết rồi. Nước Pháp bây giờ là mùa gì hả mẹ?– Bố mẹ đã rời Pháp ngày hôm qua, bây giờ đang ở Nhật.– Nhật ạ? – Tôi tròn mắt.– Ừ. Bố con có việc phải ra ngoài chưa về, bây giờ mẹ cũng phải quay lại với công việc của mình. Chào con nhé!– Vâng. Bố mẹ nhớ về sớm đấy.– Ừ. Bố mẹ biết rồi. Yêu con!Tắt điện thoại, tôi nghẹn ngào.Trong những chuyến đi công tác xa nhà, tôi thấy mẹ là một người rất khác. Mẹ khi đi xa là người hiền dịu và có giọng nói ngọt ngào. Mẹ không bao giờ quát mắng, chỉ nhẹ nhàng nói yêu tôi.Khi mẹ ở nhà, mẹ lại là người khác. Nhưng tôi biết, mẹ yêu tôi nhiều lắm!Nhưng có điều tôi cứ thắc mắc, sao bố mẹ tôi lại đột ngột qua Nhật nhỉ?*** Những ngày học tiếp theo cứ thế diễn ra trong không khí tập trung cao độ của cả lớp ( trừ một số thành viên không tiện kể tên).Ắt hẳn rằng ai cũng cảm thấy hân hoan trong ngôi trường đầy đủ tiện nghi khang trang này.Sau những ngày có những hành động kì quái của một số người không-bình-thường, thì vài ba hôm nay, họ cũng bắt đầu quay lại với quỹ đạo của mình. Tôi cũng âm thầm lặng lẽ tận hưởng cuộc sống bên những ly kem vào giờ ra chơi cùng


pacman, rainbows, and roller s