Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mị Hương

Mị Hương

Tác giả: Cống Trà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325700

Bình chọn: 9.5.00/10/570 lượt.

người Tạ Thắng và Tạ Đằng đang giành giật miệng ấm trà, liền hú lên, cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, nhưng hắn vừa đưa tay ra đã bị Tạ Đằng và Tạ Thắng nhanh chóng bắt lại, nói với hắn: “Đừng nhiều chuyện!”

Tạ Nam buột miệng thốt lên: “Thật ra, ta trước đây chưa bao giờ cảm thấy miệng ấm trà có chỗ động lòng người như vậy, nhưng đêm nay ở ngoài cửa sổ rình coi, bắt gặp dáng vẻ tiểu đầu bếp mút miệng ấm trà, thật vô cùng quyến rũ. Nên ấm trà này đúng là rất…”

Tạ Đằng và Tạ Thắng nghe Tạ Nam thao thao bất tuyệt, lập tức trừng mắt với hắn, ranh con, còn chưa uống rượu mà sao lại nói năng như người say thế hả?

Trong chốc lát rượu đã được dâng lên, lại có thêm thức ăn của phòng bếp đưa tới, ba người bày một chiếc bàn nhở bên ngoài thư phòng, dưới ánh trăng uống rượu tâm sự.

Sauk hi Tạ Đằng uống được mấy chén, Tạ Thắng mới lơ đãng hỏi: “Đại ca, tư vị như thế nào?”

“Tư vị gì?” Tạ Đằng trợn mắt.

“Thì tư vị của tiểu đầu bếp kia ấy!” Tạ Thắng nâng tay áo xoa xoa mũi, ta chỉ lén con hai người lăn qua lăn lại mấy lần thôi mà đã xịt máu mũi rồi.

Tạ Nam rót rượu cho Tạ Đằng, cuối người bên tai Tạ Đằng nói: “Đại ca, đều là anh em với nhau, huynh tiết lộ chút đi!”

Nói cái gì mà nói? Nói mình bị tiểu đầu bếp ấy mê đảo ba lần sao? TẠ Đằng cảm thấy hơi chếch choáng, miệng nói: “Đại ca ngươi ngọc thụ lâm phong, là anh hùng trong lòng của bao thiếu nữ, một tiểu đầu bếp nho nhỏ, tất nhiên là khuynh đảo dưới chân địa ca các ngươi. Không những vậy, vừa thấy đã nhào lên, mạnh mẽ đè đại ca các ngươi trên thư án. Nhưng việc còn chưa thành thì các ngươi đã tới.” Khụ, bọn họ dù sao cũng thấy, muốn gạt cũng không gạt được, thôi thì nói thành một lần phong lưu của tướng sĩ vậy.

“Dáng vẻ của đại ca quả rất trêu hoa ghẹo nguyệt.” Tạ Nam kết luận, gật đầu nói: “Có điều, tiểu đầu bếp này rất giống tiểu cô cô, lá gan cũng lớn, dáng vẻ không tệ. Đại ca lần sau thấy nàng thì quấn nàng luôn đi!”

“Đúng, đại ca quá cường tráng, mềm mại như nàng mới hợp ngươi.” Hai mắt Tạ Thắng sáng ngời, bồi thêm một câu: “Lần sau đừng để nàng mút miệng ấm trà, phải mút…” Hắn tặc lưỡi cười một tiếng, đột nhiên xoay đầu, mút tai của Tạ Đằng, hàm hồ nói: “Mút giống như vậy…” vế sau còn chưa ra khỏi miệng, Tạ Đằng đã như gió chưởng tới, hắn tức tốc lóe lên, nhảy lên nóc nhà.

Tạ Đằng nào có bỏ qua cho hắn, thi triển khinh công đuổi theo. Tạ Nam cũng theo sau nhảy lên nóc nhà. Ba người đã ngà ngà say, ở trên nóc nhà nhảy tới nhảy lui.

Một nơi khác, ba người Diêu Mật trở về phòng, sau khi bà tử ra ngoài, cũng không thèm đốt đèn, nương theo ánh trăng mà bò lên giường, ba người chen chúc trên một giường trò chuyện.

“Tạ lão tướng quân thật oai hùng!” Sử Tú Nhi không cho Diêu Mật ngủ, lôi nàng vào nằm giữa, cùng với Phạm Tinh mỗi người một bên, đè vai Diêu Mật xuống, vừa cười vừa nói: “Ông ấy ngoài đời chẳng khác trong sử sách, đúng là một vị anh hùng nghĩa hiệp ôn nhu.”

Phạm Tinh chéo tay thành chữ thập, nói: “Thiên hạ nhiều người, so với ông ấy biểu ca chẳng thấm vào đâu.”

Sử Tú Nhi khinh miệt nói: “Cố Đông Du và CỐ Đông Cẩn còn không xứng để xách giày cho Tạ lão tướng quân của chúng ta. Chúng ta trước kia bị ép buộc, không còn cách nào mới trăm phương ngàn kế lấy lòng bọn họ, muốn gả cho bọn họ, đúng là có mắt như mù mà. Hôm nay trông thấy Tạ lão tướng quân mới biết được, cái gì gọi là nam tử hán đại trượng phu.”

Sự tích Tạ Đoạt Thạch lúc còn kẻ không sợ bạo quyền, lui địch vạn dặm, một lòng một dạ chờ đợi thê tử, đám người bà nội và mẫu thân các nàng luôn luôn kể cho các nàng nghe. Đêm nay các nàng nhìn thấy Tạ Đoạt Thạch, chỉ cảm thấy danh bất hư truyền, khiến các nàng hưng phấn không ngủ được, từ ánh mắt đến tác phong của Tạ Đoạt Thạch, rồi bề ngoài của ông, các nàng đều nhất trí cho rằng Tạ Đoạt Thạch “Thành thục ổn trọng”, tràn đầy sức hấp dẫn.

Mong ước của ba người Diêu Mật là được gả cho Tạ Đoạt Thạch, sau đó sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, trong nhất thời cảm thấy toàn bộ những nam tuổi trẻ tuổi đều là đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch, không đáng nhắc tới. Dần dần, Tạ lão tướng quân trong miệng các nàng biến thành Tạ lão tướng quân nhà ta, sau đó nhanh chóng biến thành lão nhà ta.

Lão gia dù sao cũng mới nhìn thấy các nàng, mới nói với các nàng mấy câu, nên chỉ gần sáng, cuộc trò chuyện đã kết thúc. Vừa mới ngừng lại, Sử Tú Nhi đột nhiên nhớ tới chuyện khác, hai tay ôm mặt Diêu Mật, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Diêu muội muội, lập tức thành thật khai báo, đêm nay ngươi và cháu trai Tạ Đằng của chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì thì khai hết ra, không được giấu giếm.”

Chương 11: Trai Lơ

Cùng tiến vào phủ tướng quân, cùng muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, ba nàng đã là ngồi chung một chiếc thuyền, chuyện mình thổi ra mê hương cũng không thể lừa các nàng ấy được bao lâu. Diêu Mật hắng giọng, uốn người lách ra khỏi tay của Sử Tú Nhi, tay phải ôm cổ nàng, tay trái ôm cổ Phạm Tinh, chụm đầu lại, thấp giọng nói: “Thật ra, ta có một bí mật.”

“Đêm khuya vắng người là thời điểm thích hợp nhất để tiết lộ bí mật, ngươi mau nói ra đi.” Sử Tú