
đón cô ấy. Tại đầu phố đèn đuốc sáng trưng, tôi thấy cô ấy ngồi xổm trên vỉa hè khuôn mặt mệt mỏi, bộ dạng chật vật, tóc tai rối bời, còn dấu tích rõ ràng của một trận đánh nhau hoặc xô xát. Tôi tiến lên phía trước, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt rưng rưng, xinh đẹp đáng thương. Tôi ngồi xổm xuống muốn dỗ dành cô ấy một chút, còn chưa mở miệng, cô đã giang hai tay ôm lấy tôi khiến tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị. Cô ấy rúc trong ngực tôi khóc thút thít, như một đứa bé khiến người ta không kìm được yêu thương. Sau đó cô ấy nói: “Phi, chúng mình lại bắt đầu lại từ đầu được không? Chúng mình đã bỏ lỡ mất năm năm rồi. Đừng nên tiếp tục qua lại giày vò nhau nữa.”
Trên thế giới này chỉ có mình cô ấy gọi tôi là Phi, dường như là một cách xưng hô đặc biệt thân mật. A du chỉ biết gọi tôi Cao Phi, gọi cả tên cả họ. Dù là lúc ân ái, em cũng gọi như thế, dường như đặc biệt cẩn thận.
Tôi ôm cô ấy vào lòng, nói chúng ta sẽ ở bên nhau.
Đàn ông phải biết tự chủ động, giống như đàn bà nhất định phải biết tự ái. Vì vậy, hôm sau tôi đến cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn kim cương, năm ca-ra. Tôi thấy hơi lớn, hơn nữa khoa trương quá. Nhưng sau khi nhân viên bán hàng phân tích lý lẽ rõ ràng, tôi cảm giác như mua nó sẽ có thể mua được toàn bộ hạnh phúc trên thế giới. Vì thế tôi bảo cô ấy gói lại. Tôi nghĩ trước kia A Du thật ngu ngốc, nếu như em đổi cái nhẫn bạch kim đơn giản ấy thành chiếc nhẫn kim cương năm cara như thế này, có lẽ kết quả đã khác đi.
Tôi đến nhà cô ấy, cũng là căn phòng chúng tôi cùng ở chung năm năm trước. Tôi trao nhẫn cho cô ấy, còn quỳ một gối xuống dễ dàng nói ra tôi yêu cô ấy, hy vọng cô ấy cùng sống bên tôi. Cô mặc áo ngủ Winnie the Pooh rộng thùng thình, đầu tóc còn rối bời với con mắt thâm quầng, kinh động nhìn tôi không tin nổi. Nhưng rồi ngay lập tức lại bật khóc, nói bằng lòng với tôi. Tôi lấy nhẫn ra, đeo vào ngón tay thon gầy của cô, vẫn giống kích cỡ như năm năm trước, đúng là cô ấy vẫn có thể đeo vừa. Tôi đến giờ cũng không biết được A Du đeo nhẫn cỡ bao nhiêu. Chiếc nhẫn kia đã bị em mang theo vào trong mộ rồi, đời này, tôi cũng sẽ không biết được kích cỡ của nó.
Hôn lễ của chúng tôi tổ chức tại khách sạn, có mặt khách mời từ mọi nơi đến tham dự. Lúc cha xứ đọc lời tuyên thệ kết hôn, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt lóng lánh của cô ấy, lăn trên đôi má phấn hồng vô cùng rung động lòng người. Phụ nữ thích khóc, giống như đàn ông đam mê hút thuốc, đều là những chất gây nghiện. Phụ nữ dùng nước mắt khiến cho đàn ông mê hoặc, rồi sau khi bị đàn ông bỏ rơi lại dùng nước mắt tự mê hoặc chính mình. Tôi đưa tay lau sạch nước mắt cho cô. Tôi nghe thấy cô thổ lộ bên tai tôi, “Phi, em yêu anh”. Tôi gật đầu mỉm cười, trước mặt tất cả khách khứa biểu đạt lòng thương yêu chiều chuộng vợ vô bờ.
Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật ở Hải Nam, chúng tôi vui đùa hết mình, cười nói thỏa thuê, còn có những lần ân ái vào buổi tối hàng ngày. Nửa tháng sau, chúng tôi trở về từ Hải Nam, dọn vào phòng tân hôn. Phòng ở là hai chúng tôi cùng mua, căn bản không thể sánh với tác phẩm xa hoa của A Du nhưng cũng không nhỏ, 148 mét vuông, con số rất may mắn. Tôi nằm trên giường hôn cô dâu mới của mình, tay vươn vào trong nội y của vợ chà sát. Tôi không hề đứng đắn, cũng không cần phải đứng đắn. Tôi kể truyện cười đồi trụy cho cô nghe, cô giơ nắm tay nhỏ bé trắng mịn màng tức giận đánh khe khẽ, nói tôi hạ lưu. Vì vậy, tôi thật sự liền làm rất nhiều chuyện hạ lưu khó có thể nói ra. Ba tháng sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi dần dần trôi trong yên bình như dĩ vãng.
Mười tháng sau khi kết hôn, tôi bắt đầu có ảo giác
Mười tháng sau khi kết hôn, tôi bắt đầu có ảo giác, tôi không biết đây có phải ảo giác hay không, nhưng nó thực sự đã xảy ra.
Mỗi lần cùng Giai Cảnh ân ái, tôi bắt đầu cảm thấy có chút không chân thực. Không giống như cùng với A Du, tôi làm tình cùng vợ mình đều là chủ động, tôi ở bên trên thể hiện sắc dục riêng biệt của đàn ông đối với vợ mình. Tôi dùng tay từ từ vuốt ve thân thể của cô ấy, ngón tay thô ráp lưu lại dấu vết trên da thịt trắng mịn. Tôi hết sức tập trung tinh thần, vợ tôi cũng thế. Cô ấy biết hưởng thụ hơn A Du, cô ấy là người chăm sóc, mà trong cuộc sống vợ chồng của tôi và A Du, em là người khơi mào và là người tiếp nhận, chăm sóc và tiếp nhận chỉ có một chữ sai khác [10'>, nhưng lại khác biệt một trời một vực.
Trước kia tôi nghĩ A Du như vậy là đáng đời, nếu như em không động đến tôi cũng không đến nỗi như thế. Tôi hận em, dù không hận cơ thể của em thì tôi cũng vẫn chán ghét. Nhưng điều không ngờ đến chính là mỗi lần, chỉ cần tôi bắt đầu nhắm mắt lại, bàn tay đang chu du trên người vợ tôi lại biến thành năm ngón tay khô gầy của A Du đang lướt trên thân thể tôi. Trong đêm đen, trên tấm đệm lạnh như băng, em luôn có thể chẳng biết xấu hổ đè lên trên tôi. Em líu ríu rên rỉ, như một con đom đóm, tôi không quan tâm đến em, em cũng không ngại ngùng đi thẳng vào vấn đề. Trong một năm sau khi A Du chết, tôi vẫn hay thường nghĩ đến vấn đề này, tôi nghĩ, nếu như A Du chưa ba