pacman, rainbows, and roller s
Mùa hạ chung tình

Mùa hạ chung tình

Tác giả: Diệp Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324431

Bình chọn: 9.00/10/443 lượt.

m, thậm chí còn lộ rõ ý mỉa mai.Ông Chung lặng lẽ nhìn cô. Ông quá hiểu con gái ông, từ trước đến nay Chung Lăng chưa bao giờ tin rằng Tưởng Viêm lấy ông là vì tình yêu. Trong mắt cô, một cô gái trẻ trung xinh đẹp chịu lấy một người đàn ông gần như bằng tuổi cha mình, không vì tiền bạc thì vì cái gì.“Nói thật là ba rất thất vọng về con.” Vẻ u ám lộ rõ trong ánh mắt ông.Chung Lăng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ba à, lúc về đến nhà con đã luôn phải tự nhủ với mình rằng không được cãi nhau với ba, nhưng con vẫn không làm được điều đó”. Đúng là cô đã rất nỗ lực, nhưng kết quả lại càng tồi tệ hơn.Ánh mắt Chung Đức Phúc lạnh lùng xoáy vào cô, kèm thêm một chút buồn bã: “Bao nhiêu năm rồi, mày…”Chung Lăng lập tức ngắt lời ông: “Con… về trước đây”. Vết thương vẫn còn rỉ máu trong trái tim cô, không phải không nhắc đến sẽ không tồn tại nữa.“Lăng Lăng, Lăng Lăng.”Bất chấp người cha đứng gọi sau lưng, Chung Lăng rảo bước mỗi lúc một nhanh. Cô đi một mạch về đến biệt thự, vớ lấy túi đồ rồi ra khỏi nhà.Lúc quay đầu, không hiểu Hạ Dương đã đứng chặn trước mặt cô từ lúc nào.“Tránh ra.” Chung Lăng lạnh lùng nói.Hạ Dương túm chặt cánh tay cô: “Cô ra đây đi”.“Anh buông tay ra.” Chung Lăng nổi khùng.Hạ Dương lôi cô đến chỗ không một bóng người, buông tay ra, bình thản đứng chắp tay sau lưng: “Kiya, nếu cô vẫn muốn quan hệ của hai cha con căng thẳng thế này cho đến hết đời thì cô có thể đi ngay bây giờ”.Chung Lăng sững lại, khoanh tay trước ngực đứng hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.“Ý cô là muốn một mình ra đi, từ nay về sau không bao giờ quay lại nữa hay là một vài năm sau lại lặp lại chuyện như ngày hôm nay?” Hạ Dương nói, mặc dù giọng rất gay gắt nhưng không phải là không có lý. “Tất cả những điều này đều không thể giải quyết được vấn đề gì.”Chung Lăng lạnh lùng liếc anh một cái nhưng không nói gì.Hạ Dương không hề e dè nói tiếp: “Nếu tôi là cô, chẳng thà tôi sẽ tìm một cơ hội phù hợp để nói chuyện với ông, hai cha con đâu có thể thù nhau mãi được”.“Rất tiếc anh không phải là tôi.” Chung Lăng đưa mắt nhìn xuống, giọng rất lãnh đạm.Hạ Dương không chịu bỏ cuộc: “Hai người chỉ thiếu sự chuyện trò, tâm sự mà thôi”.Chung Lăng phì cười: “Đã có người nào nói với anh rằng anh rất giống ông tổ trưởng dân phố không?”Hạ Dương không hề ngại ngùng: “Chung Khải nói tôi là trưởng ban hòa giải”.Chung Lăng: “…”Ý cười hiện rõ trên môi Hạ Dương, ánh nắng chiếu xuống mặt anh vô cùng rạng ngời.Chung Lăng khẽ thở dài: “Có phải chưa bao giờ anh coi tôi là sếp của anh đúng không?”“Ở công ty cô là sếp của tôi, nhưng hiện tại không phải là giờ đi làm.” Hạ Dương vô tư đáp lại.Chung Lăng giấu đi ý cười: “Anh không sợ tôi sẽ thù anh à?”Hạ Dương nhún vai, cười rất vô tội: “Tùy cô thôi”, rồi anh CHƯƠNG 2 + 3 (17)lại bổ sung thêm một câu: “Nếu cô là người không biết đúng sai thì tôi cũng chẳng có cách nào hơn”.“…”Một lát sau, Chung Lăng hỏi: “Anh có rượu không?”“Tôi không có thói quen mang rượu đi chơi.” Đôi mắt sáng ngời của Hạ Dương không hề gợn sóng.“Thế thì thôi vậy.”Hạ Dương liền cười: “Ra cổng rẽ phải là có siêu thị, đi thôi”.Chung Lăng vội xòe tay ra: “Tôi không mang chứng minh thư, anh có mang không?”Hạ Dương vừa móc ví vừa tò mò hỏi: “Chứng minh thư làm gì?”Chung Lăng ngẩn tò te nhìn anh chàng: “Mua rượu chứ còn làm gì nữa!”“Mua rượu thì cần gì chứng minh thư?” Hạ Dương vặn lại.“…” Chung Lăng ngẩn người: “Mua rượu không cần chứng minh thư à?”Hạ Dương không biết phải nói gì: “Cô từ sao Hỏa đến à?”Chung Lăng lẩm bẩm: “Nhưng ở Anh muốn mua rượu phải có chứng minh thư”.Hạ Dương há hốc miệng, hồi lâu mới thốt lên được một câu: “Tôi hiểu rồi!”“Hiểu gì?”“Tôi đoán chắc hồi nhỏ cô bị người ngoài hành tinh bắt cóc, sau đó thả xuống nước Anh, thế nên cô chẳng hiểu gì về Trung Quốc cả.” Hạ Dương châm chọc, ánh mắt sáng ngời.“Anh có biến ngay không!” Chung Lăng nghiến răng ken két nói. Mỗi khi không đấu nổi gã này, cô bèn tung độc chiêu cuối cùng.Hai người nhàn tản ngồi trên thảm cỏ, không nói chuyện gì, chỉ chạm lon bia với nhau rồi uống. Không biết đã uống hết bao nhiêu lon, đột nhiên Hạ Dương lên tiếng: “Muốn mượn rượu giải sầu à? Nên nhớ rằng “nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm” đấy”.“Không phải”, Chung Lăng lắc đầu, “mượn rượu để lấy thêm can đảm thôi”.Hạ Dương không hiểu lắm, nhưng Chung Lăng không giải thích gì thêm.Mấy phút nữa lại trôi qua, Chung Lăng thò tay tìm bia trong túi nilon nhưng không mò được gì, lúc này cô mới thở dài: “Trên đường về nhà, tôi đã tự nhủ nhiều lần với mình là hôm nay tuyệt đối không được để ba bực mình, anh cũng thấy rồi đấy, chẳng giải quyết được vấn đề gì cả”.“Hờ hờ, hai cha con ở bên nhau như sau Hỏa đâm vào Trái Đất. Các cụ bảo cha hợp với con gái, nhưng đối với trường hợp của cô thì không đúng tí nào.”Chung Lăng liền lườm một cái sắc lẹm: “Anh không thể nói dễ nghe hơn một chút à?”Hạ Dương vui vẻ đáp: “Được thôi, cô muốn tôi nói dễ nghe thế nào?”Chung Lăng nhìn Hạ Dương một hồi từ đầu đến chân rồi đầu hàng: “Thôi, anh cứ nói toạc ra đi”.Hạ Dương liền đưa cho cô lon bia cuối cùng chưa bật nắp đang cầm trên tay: