
á trong xô của cô đã vượt Hạ Dương.Hạ Dương chỉ mỉm cười mà không nói gì. Không hiểu tại sao, anh lại để cá ăn hết mồi rồi mới giật cần, rồi lặp lại động tác ban nãy.“Anh làm gì vậy?” Chung Lăng tò mò hỏi.Nụ cười của Hạ Dương lộ rõ vẻ bí hiểm: CHƯƠNG 2 + 3 (21)“Thả dây dài câu cá to”.Chung Lăng bĩu môi tỏ vẻ không thèm chấp.Quả đúng không sai, sau đó không lâu, đột nhiên Hạ Dương lại cười: “Cá đớp mồi rồi”. Nhưng giọng thì rất bình thản.Chung Lăng nhìn theo hướng Hạ Dương đang theo dõi, cô không biết tên con cá vừa bị câu lên là gì, nhưng chắc cũng phải ba, bốn kilogam, có lẽ còn nặng hơn tất cả số cá trong xô của cô, cô ngoái đầu lại, gọi nhỏ: “Lội Lội, thử đếm xem cá của ai nhiều”.Hồi lâu không có tiếng đáp lại.Cô sửng sốt quay lại, chỗ Lội Lội đứng ban nãy trống không.Chung Lăng lập tức toát hết mồ hôi hột.“Lội Lội, Lội Lội”, Chung Lăng thực sự lo lắng. Con bé mới ba tuổi, có thể chạy đi đâu, trừ phi… Cô không dám nghĩ tiếp nữa.sHạ Dương bình tĩnh hơn cô nhiều: “Đừng cuống, chắc là Lội Lội chạy đi đâu chơi thôi, mình chia hai ngả tìm xem”.“Liệu có khả năng…” Chung Lăng liếc mặt hồ không một gợn sóng, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.“Không thể, chúng ta đều ngồi ở đây, có nghe thấy tiếng gì rơi xuống hồ đâu, cô đừng có thần hồn nát thần tính.”Đúng là sợ quá nên nghĩ quẩn, Chung Lăng cũng đỡ lo phần nào.“Thôi, tôi đi đường này, cô đi đường kia, có gì liên lạc qua điện thoại.” Hạ Dương bình tĩnh phân công nhiệm vụ, Chung Lăng vội gật đầu.Chung Lăng cuống quýt tìm quanh hồ, vừa đi vừa gọi tên Lội Lội, dù ghét Tưởng Viêm đến đâu, con bé chỉ là đứa trẻ vô tội, huống hồ Lội Lội lại thông minh, lanh lợi như vậy. Cô thực lòng yêu mến con bé.Đột nhiên, Chung Lăng dừng chân. Cô nhìn thấy có chiếc mũ nhỏ hình Hello Kitty đang trôi trên mặt hồ. Cô cảm thấy như có sét đánh ngang tai, chiếc mũ này là của Lội Lội, trước khi ra khỏi nhà, cô còn đích thân đội cho con bé.Cô run rẩy bấm điện thoại cho Hạ Dương, răng đánh lập cập nói: “Hình như xảy ra chuyện không may rồi”.“Cô cứ đứng nguyên chỗ đó, tôi sẽ đến ngay.”Hạ Dương chạy ngay tới, Chung Lăng mặt cắt không còn giọt máu, răng đánh lập cập, chỉ tay xuống hồ, Hạ Dương mặt cũng biến sắc.“Cô đừng cuống, báo cảnh sát trước.”Chung Lăng không có kinh nghiệm gì trong những vụ như thế này, đầu óc đã rối từ lâu, được Hạ Dương nhắc vậy, cô chợt bừng tỉnh. Đến khi gọi điện thoại báo xong địa chỉ, quay sang thì thấy Hạ Dương đã cởi áo ngoài, nhanh như cắt nhảy ngay xuống hồ.“Này, anh cẩn thận đấy.”“Biết rồi.”Hạ Dương lặn ngụm ở dưới nước một lát rồi lại thò đầu lên thở mấy nhịp, sau đó lại lặn xuống.Chung Lăng như kiến bò trên chảo, nếu cô biết bơi thì chắc cô nhảy xuống lâu rồi, dù gì cũng tốt hơn là đứng ở trên bờ sốt ruột như lúc này.Cô liên tục nhìn đồng hồ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Dương lặn xuống hồ hết lần này đến lần khác, lần nào cũng thất vọng ngoi lên.Nhân viên cứu nạn đến nhanh hơn cô tưởng, sau khi nhận được điện thoại, mấy viên cảnh sát liền có mặt ngay, hỏi vị trí cụ thể xong, không nói thêm câu nào mà nhảy ngay xuống hồ tìm kiếm.Chung Lăng đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng trên bờ, tay nắm chặt thành nắm đấm nhợt nhạt. Cô biết thời gian càng kéo dài thì khả năng sống sót của Lội Lội càng thấp, Hạ Dương và mọi người không bỏ cuộc, chắc chắn cô cũng không thể bỏ cuộc.Tưởng Viêm đầu tóc xõa xượi lao đến như điên, cô ta túm ngay vạt áo Chung Lăng hét lớn: “Lội Lội đâu?”“Có thể Lội Lội bị ngã xuống CHƯƠNG 2 + 3 (22)hồ, tôi đã báo cảnh sát, họ đang cứu trợ, cô đừng sốt ruột.” Vừa nãy Chung Lăng không dám nói rõ trong điện thoại.Tưởng Viêm sắc mặt tái nhợt, tay bóp chặt cổ Chung Lăng gào khóc: “Chính mày đã đẩy nó xuống hồ đúng không?”Chung Lăng không thở được, nhưng vẫn cố gắng đáp với giọng nhẹ nhàng: “Cô bình tĩnh lại đi”.Tưởng Viêm lắc người Chung Lăng như một kẻ lên cơn điên: “Mày là con hồ ly tinh, tại sao mày lại quay về, tao chỉ có một đứa con gái mà mày cũng không chịu buông tha cho nó”. Cô ta vừa gào vừa khóc, hai mắt đỏ như hai hòn lửa, mặt mày gớm ghiếc.Bị lắc mạnh, Chung Lăng cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt mũi hoa lên, cô ra sức ho, nhưng trước cơn thịnh nộ lên đến cực điểm của Tưởng Viêm, cô không thể thoát ra nổi.May mà Chung Khải kịp thời chạy đến, cậu đẩy ngay Tưởng Viêm ra, để Chung Lăng đứng sau lưng: “Bà định bóp chết chị ấy hả?”Tưởng Viêm chỉ thẳng vào Chung Lăng như lên cơn điên, móng tay nhọn gần như đâm thẳng vào má Chung Khải: “Nếu Lội Lội có mệnh hệ gì thì tao sẽ không cho mày được sống yên ổn đâu”.“Chị cứ mặc kệ mụ ta.” Chung Khải vỗ lưng cho Chung Lăng dễ thở hơn.Chung Lăng thở hổn hển nói: “Chị không sao”.“Để em xuống xem thế nào, chị cẩn thận con mụ điên này đấy.” Chung Khải vẫn không yên tâm nên nhắc thêm.Chung Lăng vội gật đầu.Tưởng Viêm lo cho con gái, mấy lần bất chấp nguy hiểm định lao xuống tìm, nhưng đều bị Chung Lăng túm lại: “Cô không biết bơi, lẽ nào còn muốn để mọi người phân tâm cứu cô nữa ư?”Thế là cô ta mới chịu thôi, tay ôm chặt đầu, chân giậm thình thịch, lúc thì nhìn xuống hồ, lúc lại nhìn chằm chằ