
ày bị tên khùng điên này phát hiện mà bước nhanh đến khu ẩm thực. Hắn ta đúng là khùng điên mà. Cô sẽ cho hắn biết tay.Sau khi dời khu trung tâm hai người đi đến dịch vụ gửi quà nhanh cho gia đình Như Phong. Sau đó Băng Băng nhẹ nhàng cầm giỏ quà xinh xinh còn Như Phong tay cầm lỉnh kỉnh những túi đồ thức ăn. Hắn không nghĩ ra cô sẽ làm gì với chúng? Cô quên rằng hắn mới là người quyết định hôm nay sao?Tại nhà của Lãnh Như Phong.Băng Băng sau khi thắt nơ tạp đề cho Như Phong xong thì ung dung nhàn hạ ngồi đọc báo. Còn hắn thì đứng giữa đống đồ ăn lởm chởm với chức vụ mới là đầu bếp.Nhìn Băng Băng thoải mái ngồi trong khu nghỉ ngơi bên cạnh. Bây giờ thì hắn đã hiểu rằng tại sao cô lại chuyển hướng đến hôm nay. Hóa ra vì muốn hành hắn đây mà. Nhưng đáng tiếc phải làm cô thất vọng rồi.Băng Băng nhìn qua khung gỗ thấy Như Phong đang bước về phía mình. Tưởng hắn sẽ phản đối nào ngờ hắn cúi đầu xuống trước mặt cô mà gian xảo đòi hỏi.“Anh sẽ phục vụ em, nhưng trước tiên em phải phục vụ anh trước cái đ㔓Phục vụ….phục vụ cái gì cơ?”Hắn cười cười, trên mặt cô cố tình phun hơi nóng.“Thưởng một nụ hôn. Thế nào?”“Cái gì….anh….”Tim đập thình thịch trong lồng ngực ngày một nhanh. Cô như không chịu được mà lui về phía sau nhằm muốn khéo khoảng cách quá gần này ra xa hơn một tí. Nhưng chưa thành công thì eo đã bị ôm trọn, người rơi vào lồng ngực to lớn. Môi nhanh chóng bị cướp đi trong khi hồn thì bị bay mất. Ghế lông to dài như đồng lõa mà giúp chủ nhân chúng tận hưởng. Chỉ tội cho Băng Băng là bị dồn vào móng vuốt của sói đói.Như Phong trên môi cô nhấm nháp tư vị sau đó tham lam luồn lưỡi vào khoang miệng cô càn quấy. Nhận rõ sự run nhẹ của cô, nhận rõ hơi thở và tiếng ngân nhỏ như không phát ra càng khiến hắn muốn nhiều hơn nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng trở nên cuồng nhiệt ướt át hơn. Tay hắn luồn vào áo cô vỗ về chơi đùa vùng nhô cao, nụ hôn chuyển biến thành cuồng dã và tham luyến. Không khí xung quanh hai người như bị lửa đốt và nhất là dục hỏa trong mắt hắn như đang đốt cháy cô. Cố gắng thoát ra nhưng lại không thể, càng ngàng, càng bị khéo vào cho đến khi không thể thoát được nữa.Nhìn người con gái nhỏ nằm trong lòng mình đang say giấc, hắn yêu thương đặt nụ hôn lên trán cô sau đó chuyển xuống môi sưng đỏ.Nếu như cô không phải đang trong vòng tay hắn. Nếu như hắn không cảm nhận được tất cả chuyện này đang diễn ra. Nếu như vậy hắn sẽ không bao giờ tin rằng mình đang có cô. Như vậy quá đủ, quá đủ cho hắn rồi. Chỉ cần có cô, tất cả đã quá đủ.Hạnh phúc đến nỗi hắn sợ mình sẽ đắm chìm trong đó đến ngộp thở. Yêu thương quá nhiều khiến hắn sẽ sợ sẽ mãi mãi mất cô. Vì sao khi chưa có ta càng muốn có, vì sao khi có rồi thì lại sợ vuột mất. Đúng vậy, hắn sợ sẽ mất cô? Và hắn không biết hắn đã có được cô chưa? Cô làm hắn hoang mang, thấp thỏm, lo lắng không yên. Người con gái này có lẽ là khắc tinh của hắn.Băng Băng không vừa lòng ngồi trên bàn ăn. Nếu lần sau cô còn tin ba cái chuyện một nụ hôn của hắn nữa thì cô sẽ thành con heo. Một nụ hôn mà kéo dài hai canh giờ. Nếu hắn đòi hai nụ hôn nữa thì không biết cô còn tỉnh được không nữa.Như Phong ra vẻ hài lòng vui vẻ bưng đồ ăn lên bàn. Nhìn cô gương mặt méo xẹo hắn thấy thật cao hứng.“Anh có vẻ vui quá nhỉ”Cười như không hỏi cũng biết, hắn lấy chai rượi đáp trả.“Tất nhiên.”“Hừ!”Nhìn một bàn thức ăn đẹp mắt, cô có vẻ không tin mà tra khảo.“Thức ăn này không phải do anh nấu”Vừa rót rượi hắn tự tin trả lời.“Anh có thể xem đây là lời khen”“Nhìn đẹp mắt nhưng chưa chắc đã ngon”Đặt ly rượi trước bàn cô, hắn cúi đầu cố tình bên tai cô thì thầm đầy mờ ám.“Nếu ngon, em phải “thưởng” cho anh đấy nh锓Anh…”“Bữa ăn bắt đầu thôi”Dù không vừa lòng nhưng hắn cũng phải chở cô về nhà ngay sau khi hai người dùng bữa xong. Như Phong sau khi đưa cô về thì đi lên thẳng phòng của mình.Cởi áo khoác ra, hắn theo thói quen ngồi xuống bàn làm việc. Mọi ngày, trên chiếc bàn chỉ có tài liệu với văn kiện. Nhưng hôm nay lại khác. Hắn thấy trên đó có một chiếc hộp nhỏ màu xanh yên lặng như đang nhìn mình.Ngỡ ngàng ngạc nhiên mở nó ra. Một chiếc đồng hồ thụy sỹ viền đá màu lam sáng lung linh và một mẩu giấy nhỏ kẹp bên trong.Dòng chữ nhỏ nhỏ xinh xinh như đang cười và sưởi ấm con tim hắn.[ Hôm nay anh làm khá tốt, coi như đây là món quà tôi thưởng cho anh '>Trong lòng, cảm xúc lâng lâng ngọt ngào không thể tả được.Chưa bao giờ hắn thấy vui như hôm nay. Chưa bao giờ hắn thấy tim mình lại đập mạnh như thế. Chưa bao giờ hắn thấy mình lại hạnh phúc như thế này. Phải chăng thần tình yêu đã gõ cửa gọi hắn.Huỳnh Thiên ngồi trong phòng khách đợi Băng Băng tan họp.Ngày hôm qua hắn cùng ông bạn thân đáp máy bay về đây. Nếu chỉ là một dự án nào đó thì hắn sẽ không đích thân đi. Nếu đối tác là một người khác, hắn sẽ chuyển giao lại cho ai đó. Nhưng ở đây, có người mà hắn đã yêu suốt 4 năm du học. Có người mà hắn từng nhớ suốt quãng thời gian xa cách. Và ngày hôm nay hắn về đây, gặp cô và muốn có được tình yêu của cô.Nhìn thấy thân ảnh xinh xắn bước vào, hắn đứng lên mỉm cười chào hỏi.“Đã lâu không gặp Thượng Quan”Nhà hàng Vis s