
y cô bỗng run lên thì cô biết bây giờ có lẽ hắn đang đau.Lòng không hiểu vì sao nặng trĩu, tim không biết sao lại không yên. Có lẽ vì chính bản thân mình không thừa nhận, rằng cô đã quá yêu, yêu quá sâu và không thể rút ra được.“Không phải hai người mà là chúng tôi…”Nắm chặt bàn tay ấy, nhìn sâu vào đôi mắt đang đau thương kia. Cô nở nụ cười thật tươi giành cho một mình hắn.“Chúng tôi chính xác là sắp thành hôn, không phải đính hôn.”Tống Huỳnh Thiên gương mặt thâm thúy đầy nguy hiểm ngồi trong phòng làm việc. Hắn thật không ngờ rằng mình đã tới sau, không phải nói là quá sau. Sau đến nỗi không thể nào cứu chữa được. Lòng chỉ thấy bực bội xen lẫn không cam chịu. Là hắn gặp cô trước, là hắn đã yêu cô trước. Vậy tại sao Lãnh Như Phong lại có được cô trước cả hắn. Hắn không phục, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra. Người cuối cùng bên cô, phải là hắn.Tình yêu có thể làm con người hoàn thiện hơn, hạnh phúc có thể làm con người yêu đời hơn. Nhưng lòng đố kị sẽ làm cho con người xấu đi và sự ghen ghét hận thù sẽ giết chết một tấm lòng đẹp. Cho dù là trước đây, bạn vẫn luôn tỏa sáng.Ánh chiều tà buông xuống, nắng ấm đã tắt, gió lạnh đã qua. Bầu trời một màu cam nhẹ xen lẫn trắng sáng nhìn đến huyền ảo. Màu xanh của biển trải dài như vô tận và gió khẽ đưa mang hương biển tràn đầy. Phía xa xa chân trời, đàn chim như đang tìm bến đậu và phố phường một mảnh yên bình dịu dàng.Như Phong sau khi dời nhà hàng liền đưa Băng Băng đến đây. Trong lòng, trái tim vẫn không thể nào yên tĩnh. Không, phải nói là vẫn chưa thể nào tin được là mình đã có được cô.Nhìn người con gái nhỏ nhắn bên cạnh, hắn xúc động đến nghẹn lời. Không biết làm gì khác là dang tay ra ôm trọn cô vào lòng, để cô có thề cảm nhận được trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực của mình.Rất lâu sau đó, bên tai cô, hắn thâm tình nhắn nhủ.“Cám ơn em.”Ba từ đơn giản nhưng đã nói lên tất cả. Cám ơn em vì đã bên anh, cám ơn em vì đã không dời xa và cám ơn em vì đã cho anh tình yêu này. “Vì sao?”Như không hiểu hắn nói gì, cô ngước lên và nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Cô thấy mình như đang chìm trong hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào. Cảm nhận tình yêu, cảm nhận sự trân trọng và nâng niu của hắn. Cô cảm nhận mình đã quá nhỏ bé mà nép trong vòng tay hắn. Có lẽ là lệ thuộc, có lẽ đã thành thói quen. Có lẽ như vậy là không được, nhưng vẫn không thể thay đổi được. Và có lẽ bản thân cũng không muốn đánh mất.“Cám ơn, vì em đã yêu anh”Không phải đâu anh ạ. Lẽ ra em mới là người phải nói cám ơn. Nhưng điều đó em sẽ dùng cả đời để nói sau. Nhé anh!Đầu tựa vào vùng ngực ton lớn, cô nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng còn mạnh hơn sóng biển, cảm nhận được ấm áp quanh mình hơn là cái lạnh gió chiều. Và cô cũng cảm thấy, tim mình đang đập thật nhanh khi có hắn bên cạnh.Uyển Nhi và Nguyệt Nhi sau khi đại chiến mấy trung tâm mua sắm thì mới thỏa mãn mà tạm dừng chân. Lâm Trấn Hiên thấy đầu mình ong ong như muốn vỡ tung. Chỉ mới là buổi sáng mà đã muốn khó thở thế này thì chiều nay hắn làm sao mà sống nổi. Hình như hai cô nàng này cả năm không mua đồ hay sao mà mỗi lần hắn về đều bị kéo đi tàn phá nặng nề. Ấy thế mà hắn không năm nào trốn được. Nhìn hai cô nàng gọi hết món kem này đến nước uống khác thì hắn chỉ mong cứ như vậy đến chiều mà thôi.Nguyệt Nhi khá hài lòng với thực đơn vừa kêu sau đó quay sang anh bồi bàn trả menu lại.“Tạm thời chỉ nhiêu đó thôi, tôi sẽ kêu sau.”Người tiếp viên gương mặt cứng đơ và nụ cười như hóa đá cầm menu sau đó gửi cái nhìn đồng tình tới người đàn ông kia rồi mới bước đi. Mới chỉ tạm thời mà hơn hai mấy món, thật đáng khâm phục sức chịu đựng kinh người của người đàn ông kia. Có lẽ hắn phải học hỏi thêm mới được.Nguyệt Nhi nhìn Lâm Trấn Hiên đang thoải mái uống nước như không vừa lòng mà phán cho một câu.“Có lẽ phải làm phiền anh Trấn Hiên một buổi chiều nữa rồi.”Mặc dù trong lòng muốn băm chặt người con gái chủ mưu này ra làm mười khúc nhưng cũng không thể làm khác được là ngoài mặt cười nhẹ phong độ như không tính toán.“Không sao, miễn hai em thích là được”Uyển Nhi khá hài lòng câu trả lời của Trấn Hiên nên “thưởng” cho hắn thêm một câu.“Chứ sao, nếu chiều nay chưa thỏa mãn thì ngày mai nữa cũng được phải không anh họ?”Hắn có thể nói không được sao? Hắn chỉ cần gián tiếp từ chối thôi thì nào là không xem trọng, chán ghét hai đứa, lâu lâu mới gặp và rất rất nhiều đến nỗi hắn không thể nhớ được. Lúc ấy khéo khi còn thảm hơn bây giờ kia chứ. Chính vì thế hắn chỉ còn cách im lặng hứng trận mà thôi.Uyển Nhi cười tươi đầy gian trá nhìn gương mặt hơi xám đi của Trấn Hiên. Hắn làm như cô không biết là bây giờ trong lòng hắn đang muốn tố cô lên trời chắc. Nhưng vậy thì sao? Cô càng thích.Nguyệt Nhi vui vẻ chờ cá cắn câu. Vừa nãy trong lúc cầm điện thoại của Trấn Hiên cô đã nhắn tin hẹn Hạo Thiên gặp mặt. Hai người dù gì cũng là bạn bè thân lâu ngày không gặp, đảm bảo hắn sẽ không khước từ mà tới.“Có thể bọn em sẽ tha cho anh lần này nhưng với một điều kiện.”“Nói đi”Như vậy thì quá tốt rồi. Có trời mới biết hắn muốn thoát khỏi hai cô này thế nào nhất là cái đầu óc hiểm á