
Cô ta mái tóc lộn xộn, gương mặt bầm tím và đặc biệt là cái bụng nhô cao bất thường kia.Vừa mới bước ra để hỏi thăm thì bỗng nhiên Lam Yên Liên ngã xuống. Đưa tay đỡ cô ta lên nhưng lại nhanh chóng bị ôm chặt. Muốn đẩy ra nhưng tiếng khóc nức nở vang lên đầy tội ngiệp khiến hắn hơi dừng lại.“A Phong, làm ơn giúp mẹ con em…”Thấy hắn muốn đẩy ra, Lam Yên Liên yếu ớt khóc than.“Xin anh, chân em bị thương không đừng vững được, làm ơn…”Băng Băng lên lầu thì nhìn thấy cô thư kí bên kia đang vội vàng chạy về. Muốn hỏi hiện nay anh có tiếp khách không thì chỉ thấy ánh mắt bối rối của cô ta ra vẻ xin lỗi và không biết nhìn mình.Quay người bước lại cửa phòng, tay đưa ra nắm lấy chốt cửa định đẩy vào. Nhưng tiếng nói chuyện khóc lóc trong phòng làm tim cô ngừng đập.“Em có thai… ba mẹ biết được nên đã đuổi em đi…hu hu… xin anh đừng rũ bỏ em… Em chỉ còn anh là điểm tựa cuối cùng…”Trái tim đập thật mạnh và lòng bắt đầu trào lên tư vị đắng. Cô hồi hộp lắng nghe điều làm đầu óc mình đang quay cuồng. Cô muốn, muốn cho anh một cơ hội. Muốn cho chính mình một niềm tin cuối cùng.Tay run run lạnh ngắt đút vào túi áo như cố lấy bình tĩnh. Nào ngờ chạm vào thứ còn lạnh hơn tay mình. Mắt ngạc nhiên cầm ra, chiếc nhẫn tưởng chừng như đánh mất đang nằm trọn trong tay. Cầm chặt nó hơn như giữ lấy niềm hy vọng, cô đôi mắt đã mờ nước và người như không đứng vững được nữa mà lắng nghe.Đến khi nghe thấy bốn chữ “Nó là con anh” Thì tất cả hoàn toàn sụp đổ.Bàn tay buông ra, chiếc nhẫn rơi xuống lăn đi chỗ khác. Niềm tin cũng đánh mất từ đây.Cố gắng bước chân đi, bỏ ngoài tai câu hỏi của thư kí. Cô như người mất hồn mà chạy đi tìm chỗ trốn.Vừa nãy, cô chẳng nghe thấy gì? Vừa nãy, hình như là chuyện của người khác, mà không phải cô. Nhưng vì sao, tim lại đau như thế này.Như Phong sau khi cho người sắp xếp đưa Lam Yên Liên về thì mới cho gọi thư kí vào.“Vừa nãy có ai tìm tôi không”Thư kí Trần vì bị mắc lỗi nên cúi đầu không giám ngẩng lên, giọng lắp bắp nói.“Xin lỗi tổng tài. Vừa nãy tôi có việc nên phải dời bàn trong chốc lát vì thế cũng không biết rõ. Nhưng lúc về thì thấy Thượng Quan tiểu thư có đến tìm”Băng Băng đến tìm? Nhưng sao cô không vào? Chẳng lẽ…“Cô tại sao không giữ cô ấy lại hay thông báo với tôi chứ”Cúi đầu liên tục, thư kí Trần rối rít sửa lời.“Mong ngài bỏ qua, sẽ không có lần sau. Tôi cũng có hỏi cô ấy nhưng là vì cô ấy chạy nhanh quá nên không kịp…tôi…”“Được rồi, cô về làm việc của mình đi”Cúi đầu cám ơn. Đang muốn bước đi, nhưng như nhớ ra chuyện gì, thư kí Trần quay lại lấy trong túi áo ra.“Thưa chủ tịch. Thượng Quan tiểu thư vừa nãy đã đánh rơi cái này”Đưa thứ mình vừa nhặt được cho vị tổng tài khó tính xem như chuộc lỗi. Thư kí Trần lễ phép cúi đầu sau đó quay về nơi làm việc của mình.Lãnh Như Phong cầm chiếc nhẫn trong tay, lòng lo lắng ngày một nhiều thêm. Chiếc nhẫn này, là của cô ấy. Nhưng vì sao cô ấy lại không bước vào. Là không tin hắn sao?Xoay chiếc nhẫn nhìn kĩ hơn. Khi một hàng chữ được khắc trên đó đập vào mắt thì đầu hắn đột nhiên đau nhức. Cơn đau ngày một nhiều thêm đồng hắn cầm chiếc nhẫn trong tay càng thêm chặt.Hàng chữ ấy có ghi hai chữ vỏn vẹn là: [ Loves I '>Đột nhiên, tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng từ đâu vang lên bên tai và hình ảnh cứ như một cuốn băng tua nhanh hiện lên ngày một nhiều thêm.Có cô trong lòng hắn say giấc, có hắn yêu thương trao nhẫn nhẹ nhàng. Rồi dưới ánh hoàng hôn, hắn bên tai nghe được lời yêu thương. Tất cả, như cơn gió ùa về bao lấy người hắn. Rồi đột nhiên, cô giận hờn quay bước về phía người đàn ông khác. Hắn đột nhiên như bị tạt một gáo nước lạnh, tim đột nhiên nhói đau, và lòng vì chuyện vừa rồi lo lắng bất an.Cầm nhanh chiếc áo khoác, hắn bước nhanh ra khỏi phòng tìm về nơi người yêu dấu. Người con gái ấy, tại sao hắn lại có thể quên được. Yêu cô bao nhiêu, nhớ cô bấy nhiêu. Vậy mà, hắn lại lỡ quên cô.Hiện tại, hắn chỉ muốn dang tay ra ôm chặt cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ. Muốn có cô trong lòng, muốn nói hết tất cả những yêu thương tưởng chừng sẽ mãi ngủ quên. Hắn muốn nói với cô, hắn đã nhớ và hắn vẫn yêu. Và hắn cũng biết, mình dù thế nào cũng không thể buông tay, cô sẽ mãi mãi, chỉ có thể là của hắn.Băng Băng nằm trong phòng của mình, nước mắt thi nhau chảy ra. Văng vẳng bên tai câu nói anh có con như cứa đứt trái tim cô. Vì sao lại như vậy, vì sao không nói gì. Vì sao cứ mãi im lặng như thế.Mất anh, nhớ anh, nhưng vẫn yêu anh. Ghét anh, gi