Nàng Phải Là Của Ta

Nàng Phải Là Của Ta

Tác giả: 0oMuno0

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321815

Bình chọn: 8.00/10/181 lượt.

ận anh, nhưng không thể nào cách xa. Vậy mà bây giờ, bên anh…không phải là cô.Cô sẽ như thế nào? Con cô sẽ như thế nào? Và anh sẽ làm gì với cô đây?Có phải cô đã chen ngang, có phải cô đã cướp đi. Vậy có phải là cô, cũng nên buông tay.Buông tay. Nghĩ tới đây, trái tim trong lồng ngực nhói đau vô hạn. Không ngờ bản thân mình, có một ngày lại trở thành người thứ ba.Nước mắt tuôn rơi như không thể nào ngừng, tiếng nức nở không kìm được thoát ra bờ môi sưng đỏ.Phải làm sao trong khi anh đã có người con gái khác. Vậy thôi, xin hãy cho cô một con đường.Khóc nước mắt đã cạn, muốn rơi cũng không thể nào rơi được nữa. Nó bây giờ, cứ như đang chảy ngược vào tim cô, đau đến nát lòng.Thôi thì xin anh, cho cô tự tin để giữ lại chút gì cho riêng mình.Như Phong mở cửa phòng, trong phòng hoàn toàn trống rỗng. Tất cả gọn gàng như chưa hề có người ở. Nhưng đâu đây, hắn vẫn ngửi được hương thơm quen thuộc của ai đó và cô cứ như đang cúi người trên chiếc giường khóc than.Mới hôm qua, cô còn trong lòng hắn, dịu dàng e ấp. Mới hôm qua, bàn tay hắn còn nắm chặt tay cô. Vậy mà bây giờ, tất cả đều vụt mất.Tay nắm chặt lại và đôi mắt ẩn chứa cơn phẫn nộ. Hắn lao ra như người điên không có chủ đích. Cô, lại bỏ hắn một lần nữa. Vì sao lại không cho hắn một cơ hội.Nếu như lần này để hắn tìm được, hắn nhất định sẽ trừng phạt sự ngu ngốc không nên có của cô.Băng Băng nước mắt chảy dài đang đi trên vỉa hè thì chợt dừng lại. Không hiểu vì sao, trước mắt, màu đen đang kéo ập đến. Ánh sáng bị lấy đi đột ngột làm cô không nhìn thấy gì, chân vấp phải bậc lên mà té xuống dưới đường. Đưa tay trước mắt vẫy vẫy, tất cả đều như nhau. Đều là một màu đen đầy đáng sợ.Mắt cô… mắt cô không nhìn thấy gì nữa. Chuyện gì xảy ra đây…Như Phong lái xe vụt đi như gió, nhưng hình ảnh người con gái đang hốt hoảng sợ hãi đã thu hút tầm nhìn của hắn.Dựng xe vào bên đường, hắn mạnh tay đóng cửa một cái thật mạnh.“Rầm”Băng Băng đầu óc đang hỗn loạn vô cùng, nghe thấy tiếng đóng cửa và bước chân đang đi về phía mình. Cô từ từ ngó đầu theo thói quen nhìn quanh, nhưng chẳng nhìn thấy gì càng khiến cô lo sợ.“Ai… làm ơn…”Như Phong nhíu mày nhìn cô ngó xung quanh. Ngồi xuống bên cạnh cô, hắn bên tai cô tà ác.“Sao không trốn nữa đi”Băng Băng chưa lấy lại tinh thần thì bị đôi bàn tay rắn chắc ôm vào lòng và giọng nói đầy tức giận vang lên bên tai.“Tôi xem cô còn trốn được nữa không”“Buông tôi ra”Như Phong bỏ ngoài tai tất cả lời phản kháng của cô, hắn cứ thế đưa cô lên xe lái thẳng về nhà.Từ nãy giờ, hắn chưa hề thấy cô nhìn hắn một lần. Cơn tức giận càng ngày càng tăng lên, thả cô xuống dưới giường, hắn cố kiềm chế cảm xúc mà mở lời.“Tại sao lại bỏ đi”Quay mặt đi nơi khác, cô nước mắt lặng lẽ rơi. Răng cắn chặt môi mình để không cho tiếng khóc thoát ra. Trong lòng, nỗi tủi thân dâng lên ngày một nhiều. Còn tưởng hắn sẽ về muộn, còn tưởng bây giờ hắn sẽ bên cạnh người con gái ấy. Nào ngờ, vẫn là chạy mà không thoát.Như Phong nhìn thấy giọt nước mắt của cô, tất cả cơn tức giận đều tan biến. Thở dài, hắn bước đến ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt cho cô sau đó dịu dàng nói.“Không phải như em nghĩ đâu. Cô gái ấy…”Ngước mắt nhìn lên, màu đen tối tăm. Hóa ra, cô đã là người mù. Cười chua xót trong lòng, cô miệng buông lời tàn nhẫn.“Tôi biết, nhưng tôi không quan tâm. Anh, đã không còn là anh của bốn năm trước.Và bây giờ, tôi đã có người bên cạnh, nhưng không phải là anh. Vì thế, chúng ta chấm dứt đi”Như Phong kìm nén cơn tức giận trong lòng, hắn hai tay run run nắm chặt bờ vai cô đối diện với mình. Có phải hắn đã nghe nhầm, có phải tất cả đều chỉ là một sự hiểu lầm nào đó.“Em hãy nghe anh nói…”“Đủ. Tôi không muốn nghe. Chuyện đó, dù có phải hay không. Cũng không liên quan đến tôi… Tôi…”Lời chưa nói hết đều bị thu lại, hắn tàn bạo cúi xuống gặm cắn môi cô. Hai tay xé rách chiếc váy cô đang mặc trong người và tiếng gầm giận giữ như diêm vương hiện hồn.“Dù tôi có làm gì, thì cô cũng không thể nào trốn thoát khỏi tôi. Nhớ kĩ, người đàn ông của cô, chỉ có thể là tôi”“Um… a… buông ra…”Nội y nhanh chóng bị thoát ra, đôi mắt sáng trong nhưng không thấy điểm dừng cứ thể nước mắt tuôn rơi. Hắn cứ như vậy mà tàn bạo cướp đoạt tất cả của cô. Còn cô, hình như không thể nào điều khiển được tuyến lệ của mình.Như Phong sáng tỉnh dậy, vòng tay ôm lấy người con gái trong lòng. Định rằng sẽ an ủi dỗ dành cô, nhưng sao cô lại lạnh như vậy. Gương mặt lo lắng,


Pair of Vintage Old School Fru