Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328615

Bình chọn: 8.5.00/10/861 lượt.

hổ của người ta.

Mà nói thật, tôi cũng muốn bị ba phát hiện ra thật. Ông cần phải biết mình vẫn còn một đứa con nữa, và nó hiện diện bên cạnh ông, rất gần.

Nhưng liệu làm thế có phải là đúng? Tôi sẽ làm má buồn, làm Anh Thư tức giận, làm ba phật lòng hay tự làm tổn thương mình?

– Cô trả lời giùm cái xem! Tôi còn phải ngủ nữa đấy – Phong lèm bèm.

– Ai mướn cậu gọi giờ này?

– Thì Anh Thư vừa mới báo tức thì – Phong gắt – tôi cũng đâu có hâm.

Chị ta chưa bao giờ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi mà toàn qua Thanh Phong. Phải chăng khoảng cách này quá lớn?

– Bao giờ? – tôi nằm vật xuống giường, chuẩn bị nhắm mắt.

– 8h…

Điện thoại tuột khỏi tay trước khi tôi kịp ghi nhớ con số đấy vào đầu.

** ** **

Có tiếng gõ cửa khe khẽ. Tôi chưa muốn dậy, nhưng biết đâu có người muốn nói chuyện quan trọng.

Mắt nhắm mắt mở ra tra chìa vào ổ khóa, tôi phải mất mấy giây mới mò được đúng chỗ để đút chìa vào. Cửa mở, ánh sáng chói chiếu thẳng vào mắt. Không thấy ai cả.

– Chị – tiếng nói phát ra từ bên dưới. Tôi cúi xuống. Hóa ra là Chùm ruột. Con nhỏ đang mỉm cười, một tay ôm con gấu bông “muôn thuở” mà tôi tặng.

– Có gì không nhóc? – tôi cúi xuống xoa đầu nó và chợt nhận ra, cái đầu mình lúc này còn rối hơn.

– Sáng rồi mà không thấy chị dậy nên em qua hỏi thăm, vì anh ấy không dám vào…

– Anh nào?

Dụi mắt lần nữa, tôi che miệng để ngáp một cái. Chùm Ruột cười nắc nẻ rồi chỉ tay ra ngoài cửa.

Tôi mất ba giây để nhìn cho kĩ đó là ai (thực ra chỉ kịp thấy mỗi màu vàng), 2 giây để suy nghĩ, và 1s để bỏ chạy vào nhà.

Sao Thanh Phong lại đừng xe trước cửa nhà, cười ngạo nghễ trong khi tôi tóc tai bù xù, mặt chưa rửa, răng chưa đánh và bộ đồ trên người thì nhàu nát như kiểu mới gây lộn với ai đó xong? Ôi thật là mất mặt quá đi.

– Cô có ra nhanh không thì bảo? – Giọng cậu ta khoái chí hơn là hối thúc.

Trong 15ph ngắn ngủi, tôi vớ đại cái áo pull rộng giống áo con trai, xỏ đôi dép lào cho tiện và lấy lược chỉnh chu lại cái tổ quạ.

Hôm nay thì cần quoái gì phải ăn mặc đẹp nhỉ – tôi nhủ thầm với chính mình trong gương rồi ném cái lược lên giường. May là mấy bộ đồ hồi trước tôi vẫn để nguyên trong túi, lấy ra mặc rồi lại nhét vào nên chẳng mất công sắp xếp. ( con gái thời hiện đại là đây sao??)

Phong nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi nhướn mày. Cậu ta chỉ tay thẳng vào tôi (à, thực ra là cái áo thun tôi đang mặc ==”)

– Cái này là gì đây?

– Gì?

Tôi nhìn xuống và nhận ra dòng chữ “Do U Luv Me” được in to tổ chảng giữa áo. Khỉ thật, tại sao lúc vơ nó mình không để ý nhỉ. Tôi đâu phải là người thích nổi bật, chẳng qua đây là một trong những cái áo mà Anh Thư mua hôm bữa thôi. Kiểu người không quan tâm mấy đến thời trang như tôi khi mặc đồ thường chỉ nhìn màu áo chứ không nhìn kiểu vì nghĩ “mặc cái nào chẳng như nhau”.

Nhưng đây không phải áo tôi mua, vì thế nó có sự khác biệt lớn. Tôi có thể chịu đựng được cái tay áo rách từa lưa, nhưng không thể chịu nổi dòng chữ này.

Mặc cái áo này đứng trước Phong, tôi tưởng tượng mình đang tỏ tình cậu ta một cách “dữ dội” vậy. Cái kiểu anh chị mà nếu Phong không nhận lời thì tôi sẽ kề dao vào cổ… mình vậy (ai dám “xử” cậu ta đâu).

– Để tôi thay cái áo khác – tôi luống cuống thả cái túi xuống, định quay vào nhà.

– 8h 15 rồi đấy, không còn thời gian chô cô kề cà đâu – Phong giơ đồng hồ của mình lên – mà tôi thấy cũng hay đấy chứ.

Nụ cười gian tà của Phong khiến tôi cảm thấy không yên tâm chút nào nhưng cũng phải miễn cưỡng lên xe.

– Tại tôi không để ý, nếu không đã chẳng mặc cái áo này rồi – tôi làu bàu trong miệng khi xe bắt đầu chạy.

– Có sao đâu, chỉ cần cô đừng mặc áo này trước tên con trai nào là được, đễ gây ra hiểu nhầm.

– Hứ, bộ cậu không phải là con trai sao? – tôi nói vu vơ.

– Tôi là trường hợp ngoại lệ.

– ….

“Trường hợp ngoại lệ”?

Tim tôi lại đập liên hồi.

……

Phong nói xong và chợt đỏ bừng mặt, không hiểu tại sao mình lại nói ra câu đó. Đúng là ở cạnh Hoài Thư, cậu hay phát ngôn bừa bãi thật. Rịn thật mạnh ga, chiếc xe phóng với tốc độ nhanh, cậu hy vọng tiếng động cơ ồn ào sẽ làm át đi câu nói vừa rồi của cậu.

Nhưng Thanh Phong đâu biết rằng, câu nói ấy đang vang dội trong tim một người.

…..

– Cậu đi xe nhanh thế? – tôi đập vai Phong, bắt đầu cảm thấy ghê ghê.

– Thì muộn rồi mà – Phong nói – tôi hẹn cô 8h còn gì. Ba cô đang trên đường về đấy.

8h? Sao tôi không nhớ, nhưng vẫn thấy gợi lên điều gì quen quen nhỉ?

Tôi lôi được cái ba lô vào nhà cũng là lúc thấy chiếc xe ô tô của ba ở đầu ngõ. Sau vài câu giải thích chớp nhoáng với bà An và nhóc Quyên rằng mới ở nhà bạn về, tôi lên phòng ném cái ba lô vào tủ.

Lâu ngày không gặp mà cái đồng hồ phòng này lại chậm thêm mấy phút. Lúc tôi đóng cửa đi ra nó mới báo hiệu 8h. Thấy lạ, tôi mở cửa, nhìn con số 8 chằm chằm.

– 8h?

Không gặp không về.

Lời Danh lặp lại trong đầu như ám ảnh. Tôi có hẹn với anh ta lúc 8h. Và bây giờ là… – tôi rút điện thoại ra nhìn – 8h 25???

Tôi lao xuống cầu thang, chạy nhanh chưa từng thấy. Đến nỗi ba đi qua tôi cũng chỉ kịp nói một câu “chào ba” rồi hét lên:

– Con… có … việc


The Soda Pop