
lên rồi bỏ chạy ra ngoài cửa.
Thiệt tình, nó chọc tôi tròn 18 tiếng rồi chứ ít gì. Cứ hễ thấy cái mặt tôi là y như rằng nàng lại xướng lên “Tình iu đẹp chân thật”
– Không có chuyện gì thật chứ?
Hùng! Sao bữa nay nó quan tâm mình thế nhỉ? Đôi mắt “ướt át” kia là sao? Chẳng lẽ nó chính là…
– Hay cái Ngân có người iu rồi hở bà?
– Sặc… – tôi nuốt chửng cái bánh putding vào cổ họng, may mà đã luyện chiêu “ăn không kịp nhai” mấy năm nay nên không bị nghẹn.
– Lo cái gì hả Hùng, câu đó không phải nó tự nói bản thân đâu, mà nói người khác.
– Chẳng lẽ lại là bà…? – Thằng Hùng nhìn tôi xét đoán – bà có cái gì gọi là liên quan đến tình yêu đẹp chân thật?
Câu này đụng chạm quá nhỉ? Một đứa con gái như tôi sao luôn không được người ta công nhận những đức tính tốt của phái nữ, những khả năng trong tầm tay… Mấy cái đứa bạn này, chuyện tình cảm thì kéo mình tránh xa, chuyện bạo lực thì thẳng tay đẩy vào. Rút cục thì bọn nó nghĩ tôi là ai?
Cái Ngân từ ngoài lớp lại chạy vào, thở hổn hển.
– Mày ơi !!! Tình iu đứng chờ ở cửa lớp kìa.
Tôi giật mình rồi ngồi bất động không nhúc nhích, cả nhìn ra ngoài cũng chẳng dám. Cậu ta dám đến tận đây à? Tôi phải làm sao?
– Chị à, đừng bắt em đứng chờ vô duyên thế này chứ.
Ủa, cái giọng này là…
– Phục Hy! Là nhóc Hy mà. Sao mày bảo…. – tôi dứ dứ nắm đấm vào mặt Ngân khiến nó lại được thể khoái chí.
– Thế mày tưởng là ai? Chẳng lẽ là Trịnh…
May mà tôi kịp bịt miệng nó lại trước khi phun ra cái tên tai hại đó.
– Mày ngồi đây và im lặng, không tao nói hết bí mật với thằng Hùng bây giờ.
Câu đe dọa thật có sức nặng, nhỏ Ngân im re, ngồi xuống ngoan ngoãn như một đứa em. Sao mình không nghĩ ra chuyện này sớm hơn nhỉ.
**
– Cậu gặp tôi có chuyện gì?
Phục Hy đứng dựa vào lan can, tà áo trắng phập phồng. Hôm nay nhóc có cái gì lạ lắm. Cái vẻ tửng tửng con nít thường ngày biến mất, thay vào đó là đôi mắt trũng sâu của một đêm không ngủ.
– Chị… em có chuyện muốn nhờ chị nói với Anh Thư…
Đôi mắt Phục Hy nửa như nhìn tôi, nửa như dõi ra xa để che giấu điều gì đó. Không phải kiểu che giấu lấp lửng để chọc tức tôi như mọi khi. Trực giác con gái cho tôi thấy đó là điều bí mật không thể nói ra.
– …có thể tìm cách hoãn…
Nhóc Hy vẫn giữ cái bộ dạng lúng túng ấy, nói mãi không hết ý. Tôi đành lên tiếng.
– Nếu nói về Anh Thư khiến cậu khó chịu vậy thì cứ yên tâm, chị ta đi Vũng Tàu rồi. Giờ tôi đang đóng vai trò của Anh Thư ở đây. Nếu có thể, tôi sẽ giúp cậu.
– Anh Thư Tỉ Tỉ không có ở đây sao? – Phục Hy lộ vẻ ngạc nhiên. Sau cái gật đầu xác nhận của tôi, cậu nhóc lại thở dài – thôi khỏi. Có lẽ ông trời muốn em tự giải quyết ý mà. Xin lỗi đã làm phiền chị.
Phục Hy cũng biết nói hai chữ “Xin lỗi” thì thật bất bình thường. Tôi quay lại định hỏi cho rõ chuyện gì thì cậu nhóc đã phắn về lớp và mất hút bên ngoài cổng trường sau đó 5 phút.
Chuông reo hết tiết năm, tôi mới tạm thời bỏ mối lo về Phục Hy qua một bên. Cũng tại những tiết trước học chẳng nhập tâm, tôi ngồi giả vờ nghe giảng nhưng thực ra đang vẽ trong đầu đủ lí do mang lại cái bộ dạng sáng nay của nhóc Hy.
– Lại “tình iu” kìa.
– Mày khùng hả – tôi cốc đầu Ngân cái thứ 15 trong buổi sáng hôm nay – Phục Hy cúp từ tiết đầu rồi.
– Hừ – nhỏ bạn ôm đầu nhăn nhó – mày không tin nhìn sang bên kia đường khắc biết.
Tôi đành nhìn theo lời nó. Và ôi trời, đúng là “con chuồn chuồn vàng chóe” đang đậu dưới quán nước ven đường.
– Tao phải làm sao? Làm sao đây? – Tôi lấy cặp lên che mặt, chân nhảy loạn xạ.
– Giấu cái gì mà giấu – Ngân kéo cái cặp của tôi xuống – đằng nào Thanh Phong cũng thấy mày rồi. Tốt nhất là đối mặt với cái vụ hôm bữa đi. Mày mà trốn một lần nữa tao e Thanh Phong chuyển đến ở gần nhà để quản lí cho dễ luôn không chừng.
Nghe nó nói vậy, tôi đành thất thểu bước ra cổng, khuôn mặt hết sức thảm não. Nhưng vừa định đi qua đường thì Thanh Phong lại đội mũ bảo hiểm, phóng đi trước sự ngạc nhiên của tôi và Ngân.
– Thế là thế nào? Chẳng phải tới gặp mày sao? – Cái Ngân nhìn tôi – hay lại gây ra chuyện gì?
– Làm gì có – tôi tặc lưỡi – từ hôm ấy đến giờ tao đâu có gặp hắn.
– Thế giờ làm sao? Hình như Phong giận mày cái gì hả?
– Tao có gì mà giận chứ?
Tôi hỏi Ngân nhưng nhỏ bạn chỉ được cái tài hùa theo, hỏi câu kho khó một tí mặt nó cũng đơ như cái bánh ú.
– Thôi bỏ đi, đã thế tao cũng… chẳng thèm.
Nói là nói thế thôi, chứ tôi cũng tò mò không hiểu thái độ đó của Thanh Phong là sao. Gặp nhau thì ít nhất cũng phải chào hỏi một câu chứ. Đây rõ ràng thấy tôi mà hắn ta còn lên xe chạy thẳng.
Đến khúc cua, Ngân rẽ về nhà nó còn tôi thì “đường hẻm em ơi thẳng tiến”. Đi được một đoạn đến gốc xoài… nhà người ta thì một vật thể lạ bay vèo ra trước mặt tôi.
– Oái!!! Cái gì thế này??
Cái gì trên tròn dưới tua rua, lại đỏ đỏ thấy mà ghê. Bao nhiêu năm thủ thế võ cũng có lúc đem ra xài. Không cần xác định, tôi cứ nhảy lên, lùi lại một đoạn cho chắc, mắt ngó dáo dác xung quanh.
Đúng như linh cảm có chuyện không lành, tôi vừa nhảy lên thì mấy giây sau đã có tiếng cười ngặt ngẽo phát ra sau gốc cây, lúc này mới để ý thấy cái xe và