
ớ ra đi. Ghớm quá._nó giãy nảy lên rồi phi lại chỗ gần hắn ngồi. Mặc dù không thích nhưng cơ bản là còn ghế đấy trống, không ngồi đấy thì ngồi đâu.
– Hay hai người thử yêu nhau đi._Tú nói rồi cười nham nhở.
Nó đang tu ngụm rượu nghe vậy thì sặc, quay ra phun luôn vào kẻ mới phát biểu, mặt nhăn nhó:
– Điên đủ chưa?_lại là cái giọng nói kia đồng thanh.
– Oa oa. Ăn ý quá ta. Hay yêu rồi mà cứ giấu tụi này?_My cười tươi.
– Tôi/tớ mà thèm yêu cô ta/hắn ta á?_nó và hắn cùng phản ứng quyết liệt.
– Chối nhanh thế. Càng chối bọn tao càng có lí do để tin rằng hai đứa có tình cảm._Hải gật gù kiểu như chuyên gia.
– Tớ thề, Lê Huyền Thy này không bao giờ yêu tên khó ưa kia, cho dù cả thế gưới có mình hắn là con trai.
– Tao mà yêu nó tao đi bằng đầu.
– Cuộc sống đâu lường trước điều gì._Hải hát vu vơ nhưng thực chất vẫn là cho hai nhân vật chính nghe.
– Thôi. Bỏ đi._nó lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí kì quặc.
– Không được. Bỏ là bỏ thế nào?_bốn cái loa cùng phóng thanh.
Đang lúc bị dồn vào đường cùng thì Quân xuất hiện:
– A! Huyền Thy! Lại gặp cậu rồi. Có duyên ghê nha.
– Ơ Quân! Cậu cũng tới đây à? Qua đây ngồi với bọn tớ cho vui.
– Các cậu không phiền nếu tớ ngồi cùng chứ?_Quân vừa hỏi vừa nở nụ cười lịch sự.
– Không. Phiền gì đâu. Càng đông càng vui. Cậu ngồi đi._Thảo niềm nở.
Quân rất tự nhiên ngồi xuống cạnh nó, môi vẫn luôn luôn cười.
– Thy không định giới thiệu cậu ấy với bọn này à?_Hải nháy mắt.
– À quên. Giới thiệu với mọi người đây là Quân. Cậu ấy học bên lớp 11B2. Hôm nọ tớ với cậu ấy vô tình gặp nhau ở vườn lâm sinh trường
mình. Cậu ấy thú vụ lắm._nó liến thoắng.
– Chào các bạn. Rất vui được làm quen.
– Ừ. Bọn tớ cũng vậy. Tớ là Tú, ngồi cạnh tớ là Thảo, kia là Hải và My, cái thằng mặt sắt ngồi cạnh Thy là Phong.
Cả bọn nhanh chóng làm quen rồi ngồi trò chuyện tíu tít, bỏ mặc hắn ngồi làm “lạnh lùng boy”.
Tự nhiên hắn thấy khó chịu vô cùng. Nó lúc nào cũng thân thiện với tất cả chỉ riêng với hắn là lúc nào cũng xù lông xù cánh rồi gây sự khích bác nhau. Lại còn cái “thằng” kia nữa, ngồi xa xa ra cái coi, ngồi sát vậy làm cái gì chứ? Sắp ôm nhau đến nơi rồi. Hắn thấy người càng lúc càng nóng, sắp phát hỏa luôn rồi vậy mà chả ai thèm nhìn hắn một cái luôn.
– Tôi có ý này. Chơi quay chai uống rượu đi._Tú cười nham hiểm.
– Chơi thì chơi. Sợ gì._nó hùng hổ.
Vậy là cả bọn gọi thêm hai chai rượu nữa. Cả bọn chơi vô cùng hăng hái, chả mấy chốc đã hết hai chai.
– Thêm chai nữa em ơi._Hải vẫy tay.
– Thôi. Muộn rồi. Đi về._hắn nãy giờ ngồi như cái bóng thì lên tiếng.
– Ai za. Có người đau lòng rồi kìa._Thảo cười te.
– Cũng phải thôi. Ai bảo Thy đen đủi, lần nào cũng uống. Hết cả rượu của bọn này luôn rồi.
– Tao không chấp chúng mày._hắn nhăn nhó.
Cô phục vụ mới đem một chai rượu nữa ra hắn đã đuổi vào không thương tiếc.
– Thôi muộn rồi, về đi._Thảo nhìn đồng hồ thúc giục.
– Ừ. Giải tán. Hôm nào lại tiếp tục nhé._My cười toe.
– Về sớm thế. Tớ chơi nữa cơ. Phải trả thù._Nó lè nhè.
– Để lần sau nhá._Hải toe toét.
Thế là cả bọn lục đục kéo nhau ra về. Nó say quá nên hắn với Quân phải giữ. Lúc say ai cũng sẽ không bình thường , nó cũng không phải ngoại lệ. Nó cười tít mắt đưa tay vỗ vỗ lên mặt hắn:
– Cái mặt này đẹp trai bán cho nhà chứa là có bộn tiền này. Haha.
Hắn phát khùng buông tay nó, mặc nó chới với suýt ngã. May mà Quân nhanh tay níu lại được.
– Phải công nhận cậu bỏ kính ra trông đẹp trai kinh khủng nha._nó vuốt vuốt khuôn mặt mịn màng.
– Đi về._hắn nắm tay nó định lôi đi.
– Để tôi đưa cậu ấy về._Quân vẫn giữ lấy nó khư khư.
– Tôi đi với Quân. Anh về đi.
Hắn hậm hực bỏ lên xe về trước. Lần này là nó trêu ngươi hắn, sau này bị hắn hành hạ cũng đừng trách hắn ác. Hắn phóng như bay lướt qua nó.
Quân bế nó đặt lên phía sau chiếc mô tô đen ngòm, lấy mũ bảo hiểm đội vào cẩn thận cho nó rồi mới lên xe phóng vù đi.
– Chậm quá. Nhanh nữa đi Quân._nó lè nhè.
– Ôm chặt vào nhé.
Nó tự giác ôm lấy eo cậu bạn, Quân rồ ga, chiếc xe phóng tít, nó phấn khích hét lên. Quân nở nụ cười tươi, nó thật đáng yêu.
Khuya…Đường phố vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe vụt qua nhanh chóng. Ánh đèn cao áp vàng vọt chiếu sáng con đường toàn lá rơi. Nó thoải mái la hét, phấn khích đến tột cùng. Quân theo chỉ dẫn của nó lái xe về nhà hắn.
Hắn về từ đời nào mà không thấy nó về. Hắn lo lắng đi lại ngoài ban công.
“Ki…i…i…iii…t”
Chiếc mô tô đỗ lại trước cánh cổng sắt đen sì. Quân bước xuống trước rồi bế nó đặt xuống. Nó loạng choạng đứng không vững nên Quân phải dìu nó đến cổng để nó mở cổng.
– Bye Quân nhá._nó giơ tay kiểu bộ đội.
– Ừ. Vào nhanh kẻo lạnh nha.
Hắn thấy mặt mình nóng nóng, có gì đấy chua chua dâng lên nghẹn đắng trong lòng. Hắn bực bội quay vào đắp chăn ngủ luôn.
Khó khăn lắm nó mới vào được trong nhà, chưa kịp cởi áo khoác lăn ra sofa ngủ luôn. Mãi tới nửa đêm lạnh quá mới lò dò lên trên tầng. Ở nhà phòng nó ở tầng 2 bên trái nhưng ở nhà hắn phòng nó lại ở bên phải. Vì say quá, nó cũng không biết vào nhầm phòng nên rất tự nhiên chui vào cái giư