
ờng rộng thênh thang, cởi áo khoác ra rồi kéo chăn ngủ ngon lành.
… Sáng hôm sau..
Ánh nắng mùa đông nhè nhẹ rắc những sợi li ti xuống khắp nơi, sương vẫn chưq tan hết đùng đục vương vấn khắp nơi như những cục bông khổng lồ. Nắng và sương quyện vào nhau tạo nên một bức tranh thơ mộng. Ánh nắng rọi vào qua ô cửa sổ sát đất không buông rèm rọi vào mi nó. Nó khẽ cựa mình tránh đi ánh nắng, theo bản năng rúc vào một chỗ ấm áp. Hừm, cái thứ trước mặt thật sự rất ấm, còn có mùi thơm thoang thoảng rất riêng, quyến rũ vô cùng làm nó ra sức hít hà. Nhưng mà có gì đó không đúng thì phải. Nếu nó không lầm thì trên eo nó có một bàn tay, à không, một cánh tay mới đúng còn nó thì đang gối đầu lên một cánh tay khác. Nó lơ ngơ ngẩng đầu lên. Đập vào mắt nó bây giờ là khuôn mặt phóng đại hết cỡ của hắn. Nó không tin vào mắt mình, nhắm mắt thật chặt rồi mở ra, vẫn là khuôn mặt như hồ ly tinh của hắn, đẹp yêu nghiệt, thậm chí nó còn thấy mấy cái lông tơ trên mặt hắn long lanh trong nắng. Cơ mà cái gì thế này? Nó ôm hắn ngủ????
– A….a…a…a…_sau một cơ số phút nó mới nhận thức được vấn đề rồi nó mới bật dậy hét ầm lên.
– Sao thế?_hắn hỏi bằng cái giọng ngái ngủ (giả vờ 100%).
– Anh…anh…_nó lắp bắp không thốt nên lời.
– Làm sao?
– Huhu…Không biết đâu…huhu…Sao anh vào phòng tôi?
– Cô nhìn lại xem phòng ai?_hắn trả lời bằng cái giọng đều đều, mắt còn chưa mở.
Nó ngừng khóc, đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt. Đây là phòng hắn 100%, nhìn đống sách kia là biết.
– Anh bế tôi sang đây?_nó nghi ngờ.
– Cô nặng như lợn ai mà bế cho được?
Nó ngồi ngẫm nghĩ. Không lẽ nó sang phòng hắn thật? Nó xó tật cứ hễ uống say là không biết trời trăng mây gió gì nữa. Hơn nữa, phòng hắn cùng phía với phòng nó ở nhà…
– Nhưng nếu thấy tôi nằm đây anh phải biết qua phòng khác chứ?
– Hôm qua tôi cũng có tỉnh đâu. Cái này không trách tội được. Là cô tự nguyện.
“Tự nguyện”???Hai từ phát ra từ miệng hắn nhẹ nhàng nhưng với nó không khác gì búa tạ giáng vào đầu. Nó như muốn điên luôn. “Tự nguyện” tức là nó tự chui vào nằm với hắn, tự nguyện ôm hắn. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi nó biết để đâu được chứ. Nó luống cuống chạy ra ngoài, đóng cửa phòng hắn cái rầm. Nó tựa vào ban công cuối hành lang mà hét:
– A…a…a…a…a…
Hắn ngồi trong phòng cười ngặt ngẽo bò lăn cả ra giường. Nhìn cái mặt của nó lúc vừa mếu máo vừa suy nghĩ trông buồn cười vô cùng, khó khăn lắm hắn mới kìm được không bật cười nhưng bây giờ tất cả quá giới hạn, hắn cười như chưa bao giờ được cười luôn.
Thực chất hắn đã dậy trước nó tầm 10p, cũng thấy lạ vì nó cứ rúc vào lòng hắn rồi luồn tay qua tay hắn để ôm eo, hắn định gọi nó dậy nhưng tự nhiên lại muốn xem phản ứng của nó nên lại giả vờ ngủ tiếp. Đúng là không ngoài dự đoán của hắn.
Hắn phải công nhận rằng lúc nó ngủ trông đáng yêu vô cùng.Hàng mi dày, đen, dài che đi đôi mắt tinh nghịch thường ngày. Hai má nó hồng hồng, vương vài sợi tóc tơ mềm mại. Đôi môi anh đào he hé, thỉnh thoảng lại tru lên như mời mọc con người ta phạm tội. Hắn nhớ lại mà không khỏi nở một nụ cười.
Nụ cười của hắn chưa kéo dài được bao lâu thì cái đồng hồ đã đập thẳng mắt hắn, chỉ còn 15p nữa là vào lớp. Hắn vội vàng bật dậy thay đồng phục. Ra ngoài thì thấy cửa phòng bên cạnh vẫn đóng kín, có cả tiếng thút thít của nó bên trong.
– Còn 13p nữa. Tôi đợi dưới nhà.
Một câu nói ngắn gọn đủ cảnh tỉnh con người bên trong. Nó như lò xo bật tới tủ quần áo thay vội bộ đồng phục rồi phi xuống sân với tốc độ ánh sáng. Nó mở cửa xe sau rồi nhanh chóng leo lên, hắn không nói gì, lặng lẽ đạp ga phóng vút đi.
Với kiểu đi xe bán sống bán chết, chiếc xe của hắn đã kịp dừng đúng lúc bác bảo vệ chuẩn bị đóng cổng. Thấy hắn bác bảo vệ lại lật đật mở cổng. Vì hắn là hội trưởng hội học sinh trường, thỉnh thoảng có việc đột xuất vẫn đi muộn nên được đặc cách, không lo bị nhốt bên ngoài (toàn ngủ nướng dậy muộn thì có :v)
Hắn thì qua ngon ơ còn nó thì bị chặn lại.
– Cô này là học sinh lớp nào? Đi muộn không được vào _bác bảo vệ nghiêm nghị.
– Cháu…cháu.._nó đang phân vân không biết phải nói sao thì hắn xen vào.
– Cháu nhờ bạn ấy đi làm một vài việc cho hội học sinh ạ.
– À. Vậy được rồi. Cháu vào đi.
Nó và hắn cùng nhau bước vào lớp. Lớp đang truy bài, tiếng lầm rầm không phải học bài cũ mà là tiếng buôn chuyện sôi nổi. Thấy nó và hắn đi song song cạnh nhau thì mọi ánh mắt không hẹn mà cùng chiếu vào người cặp đôi đang đi về cuối lớp. Không gian im ắng đến ngạt thở. Mãi đến khi nhân vật chính ngồi vào chỗ mình rồi thì tiếng xì xào lại tiếp tục nổi lên.
– Trông kìa. Anh Phong đi với con nhỏ cùng bàn đấy.
– Chắc nó giở thủ đoạn gì đấy mới dụ dỗ được anh Phong.
– Công nhận. Nhan sắc con nhỏ đó bình thường quá làm sao lọt được mắt anh Phong.
– Chả nhẽ hot boy cuối cùng của lớp mình cũng có chủ nốt rồi à? Chán quá. Tuôi đi chết đây!!!
– Bla…bla…bla…
Mặc dù được làm tâm điểm của sự chú ý nhưng nó chẳng mảy may để tâm chút nào. Đầu óc nó bây giờ trống rỗng, chẳng nghĩ được việc gì ra hồn cả. Nó cứ ngồi ngơ ngẩn hết một tiết học, mãi cho đến khi điện thoại t