
hêm ba phần tin tưởng, quay đầu cười nói: “Quả nhiên là ngũ phương sừng, không biết có phải là sừng thần long hay không!”
Hắn đi tới, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống đất, mọi người vây lại nhìn hắn nhẹ nhàng xé giấy niêm phong, mở hộp ra. Trong hòm là một tầng vải nhung đã bị thời gian làm hư hại, trên lớp vải nhung có một pho tượng Thanh Đồng tước bằng đồng xanh cũ kỹ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình thần long giương nanh múa vuốt, thập phần tinh mỹ.
“Đây là ngũ phương sừng sao? Không phải là sừng mà…” Thiên Ki lập tức thất vọng.
Thiên Quyền lấy ra một cái khăn, lót vào bức tượng, nhẹ nhàng cầm lên quan sát, nói: “Ngũ phương sừng cũng không phải là sừng thật mà là năm thánh khí của Thương Nhai thành, nghe nói đó là dụng cụ mà đại tiểu chủ lưu lại sau khi hiến tế thần long. Nếu như ta đoán không sai, năm nơi cất giấu ngũ phương sừng chính là mộ huyệt của năm tiểu chủ, những người đã tự hiến tế cho thần long, và đó là những dụng cụ mà các tiểu chủ này đã sử dụng khi đó, sau này được phong là ngũ phương sừng và được chôn cùng trong mộ huyệt. Như vậy đồ mà vị tiểu chủ này dùng khi hiến tế chính là Thanh Đồng tước này.”
Hắn thả Thanh Đồng tước vào hộp gỗ, cẩn thận đậy lại, đưa cho Tiểu Man: “Tiểu chủ hãy cất giữ cẩn thận, không thể để mất.”
Đã tìm được Trấn Bắc ngũ phương sừng, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thiên Ki thấy sau đại sảnh có hai cánh cửa nữa, giống hệt hai cánh cửa lúc trước, không khỏi cười nói: “Đằng sau kia chắc là mộ thất? Cái gọi là bảo tàng chắc chính là những vật bồi táng trong mộ. Chúng ta có nên vào xem một chút không?”
Thiên Quyền lắc đầu nói: “Đó là nơi tiểu chủ ngủ say, chúng ta không nên đi quấy rầy sự thanh tịnh của người…”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Man đã tỏa sáng hai mắt, ngắt lời: “Tốt, vào xem!” Nàng thấy Thiên Quyền trừng mắt nhìn mình thì ho khụ một tiếng, cười nói: “Không thể để bảo tàng này rơi vào tay Thiên Sát Thập Phương nha, chúng ta cứ lấy hết sức là được, dù sao không phải chúng ta dùng thì cũng là người khác dùng, sao phải tiện nghi cho người ngoài…”
Căn Cổ không chờ được, đi tới cánh cửa bên trái, nói: “Vô nghĩa gì nữa, mau mở cửa vào xem!”
Tiểu Man xua tay nói: “Từ từ, lúc trước chúng ta vào cửa bên trái, lần này đi cửa bên phải đi. Tóm lại, nghe ta là được.”
Nàng vui rạo rực mà đi đến trước cánh cửa bên phải, chỉ còn thiếu nước huýt sáo nữa thôi. Quả nhiên trên cánh cửa này cũng có một cái lỗ, đặt tiểu sừng vào xong, lại một tràng âm thanh lộp bộp vang lên. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một luồng âm phong đập vào mặt, Tiểu Man lui lại sau, không biết tại sao mà trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.
Trạch Tú đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: “Bên trong chắc gì đã là bảo tàng, nàng đã quên vị trí âm dương trên bản đồ rồi sao? Chúng đâu có ở cùng một chỗ.”
Lúc này Tiểu Man mới nhớ tới tấm bản đồ kia. Ngũ phương sừng và bảo tàng phương bắc cách nhau khá xa, vậy phía sau cánh cửa này chỉ là mộ thất bình thường thôi sao?
Nàng miễn cưỡng cười: “Quên đi! Tốt hơn là đừng đi vào, đằng sau dường như… là lạ.”
Khi hai người nói chuyện, Căn Cổ đã mở cửa ra, cùng với Thiên Ki bước vào trong. Hắn cả kinh nói: “Đúng là mộ thất! Mau tới xem đi!”
Tiểu Man do dự một chút, Trạch Tú nói: “Cửa cũng mở rồi, vào xem đi, tốt xấu gì cũng là tổ tông của nàng, sẽ không làm hại nàng đâu.”
Chỉ sợ người dễ bị hại nhất chính là nàng thì có, nàng không phải là tiểu chủ mà.
Tiểu Man bất đắc dĩ theo bọn họ đi vào, thấy trước mắt sáng ngời, phía sau cửa có một mộ thất thật lớn, trên tường đầy những bức họa hoa mỹ, ánh sáng màu sắc cực kỳ tươi đẹp. Nhưng nội dung bích họa lại cực kỳ quỷ dị quái đản, là một đám người quỳ lạy trên mặt đất, trước mặt là một con rắn to lớn, hai mắt giống như chuông đồng tản mát ra quang mang yêu dị.
Tiểu Man cảm thấy như con rắn kia đang nhìn mình chằm chằm, chợt rùng mình.
Căn Cổ đột nhiên kêu lên: “Bảo tàng!”
Đúng là bảo tàng! Ở giữa mộ thất bày một tòa thạch quan, chính là quan tài của đại tiểu chủ. Mà ở bên dưới và hai bên trái phải của thạch quan là vô cùng vô tận các loại vàng bạc cùng với bảo thạch các màu và phục trang đẹp đẽ.
Căn Cổ tiến lên định lấy thì bị Thiên Quyền giữ lại, hắn khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Vị đạo trưởng nào vậy?”
Trong mộ thất không biết tự bao giờ đã tràn ngập một mùi hương cổ quái. Tiểu Man nhìn xung quang, chợt thấy phía trên đỉnh mộ thất có vô số quang điểm lập lòe, nàng giơ tay thử chạm vào, chợt thấy đau rát, vội vàng rụt tay lại: “Là lửa! Nó đang đánh lửa!”
Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe bốn phía mộ thất lách cách rung động, cỗ quan tài giữa mộ thất kia đột nhiên tụt xuống, lập tức biến mất khỏi mặt đất. Mặt đất mơ hồ bắt đầu chấn động, khiến người ta không thể đứng thẳng.
Thiên Quyền biến sắc: “Mau đi ra! Là cơ quan!”
Hắn nắm cánh tay Tiểu Man chạy ra khỏi mộ thất, chạy như điên ra hướng đại sảnh phía trước. Mọi người sau khi phát hiện không tốt cũng vội vàng chạy ra. Căn Cổ vừa ra khỏi thì cánh cửa mộ thất liền ầm ầm khép lại, dưới đất tràn ra một mảng dầu đen sì, phát ra thứ mùi gay mũi.
Trong mộ thất phát ra tiến