
Tiểu Man nói: “Có lẽ thế, bởi vì ta không phải là tiểu chủ thật, có thể đã đoán nhầm cửa vào, cũng có thể là tiểu chủ này không thích người khác đến mộ thất của nàng, ai mà biết được.”
Tuyết tiên sinh lục lọi trong ngực áo một hồi, lấy tấm bản đồ rách nát kia, mở ra, chỉ vào tám điểm trên đó, nói: “Tại sao lại có tám điểm này? Thế nghĩa là gì?”
“Bởi vì chỉ có tìm được bốn sừng thì vật ở trung gian mới xuất hiện. Trạch Tú nói ngũ phương còn chia ra âm dương, địa phương tính dương cất giấu ngũ phương sừng, địa phương tính âm trữ kho báu.
Tuyết tiên sinh gật đầu, gập bản đồ lại cẩn thận, đưa cho Tiểu Man: “Trả lại cho ngươi!”
Hả? Hắn không giữ lấy sao? Hắn không phải là Thiên Sát Thập Phương sao? Thiên Sát Thập Phương không phải muốn cướp đoạt ngũ phương sừng sao?
Tiểu Man hoàn toàn rối trí.
Phảng phất như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Tuyết tiên sinh tâm tình rất tốt, dựng thẳng một ngón tay trước mặt Tiểu Man: “Không phải tất cả Thiên Sát Thập Phương đều thích quản mấy việc này. Người có hứng thú thì đi cướp kho báu, ai không có hứng thú thì đứng xem náo nhiệt. Rất đơn giản! Ta không hề có hứng thú với mấy chuyện thần thần bí bí như của Thương Nhai thành, một nam nhân hoàn mỹ như ta sao có thể sống loại cuộc sống đuổi theo kho báu này!”
Tiểu Man không tự chủ được rùng mình một cái.
Tuyết tiên sinh đứng lên, thong thả bước hai bước, ánh mắt Tiểu Man bám theo từng cử chỉ của hắn. Nàng chưa bao giờ gặp kiểu nam nhân này, nói hắn không có thiện ý, hắn lại rất ôn nhu hòa khí, giống như không có ý hại nàng… Nói hắn không ác ý, nhưng mỗi lời nói, cử dộng của hắn lại khiến người ta cảm thấy quá thần bí khó lường, có chút rờn rợn.
“Ngươi không nói cho Trạch Tú biết ngươi không phải là tiểu chủ?” Những lời này của hắn khiến lòng Tiểu Man trầm xuống.
Đây chính là tâm bệnh của nàng, bình thường còn không dám nghĩ tới. Nàng đã lừa hắn, đơn giản là tham lam sự dịu dàng của hắn với mình, muốn đoạt lấy những yêu thương vốn không thuộc về mình. Nhưng, nàng thật sự không muốn buông tay, nàng vốn chẳng có cái gì, đột nhiên có vận may từ trên trời rơi xuống, dù biết rõ nó không phải dành cho nàng, nàng vẫn gắt gao giữ lấy, ai tới nàng cũng không buông bỏ.
Nếu buông tay, nàng sẽ lại chẳng có gì. Trước đây, vốn là một kẻ nghèo hèn, vẫn có thể ngốc ngếch sống vui vẻ, nhưng khi đã được chứng kiến những cảnh sắc mỹ lệ, trong mắt sẽ chẳng dung những thứ bình thường.
Đây chính là bi kịch của nàng.
Tuyết tiên sinh đi tới bên người nàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nói; “Bộ dạng ngươi cũng không tồi, lại thông minh nhanh nhẹn, sẽ có rất nhiều nam tử thích ngươi, nguyện ý sống cả đời cùng ngươi. Những ngày tháng như vậy mới vững chắc, mới hạnh phúc, cần gì phải luyến tiếc những thứ không thuộc về mình?”
Tiểu Man không nói gì.
Tuyết tiên sinh cầm tay áo của nàng, nhẹ nhàng lướt qua mặt, thanh âm mềm mại hơn cả tơ lụa: “Ngươi không hiểu chút gì về Trạch Tú cả, có biết thân phận của hắn không? Giờ hắn còn trẻ tuổi, hơi một chút sẽ chạy ra ngoài, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, sau lớn hơn một chút, biết cái gì gọi là trách nhiệm, hắn sẽ hiểu giữa người với người vĩnh viễn không có khả năng ngang hàng, có phân chia giai cấp nghiêm khắc, chỉ những người cùng giai cấp mới có thể ở cùng nhau, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt, không chỉ hắn, cả ngươi cũng sẽ bị trừng phạt. Ta là tam thúc của hắn, không có thúc thúc nào đứng nhìn cháu mình bị nữ nhân thương tổn, mà ngươi, sớm hay muộn sẽ làm hắn tổn thương, cho nên ta tới đây.”
Tiểu Man cảm thấy cổ tắc nghẹn, không thể phát ra thanh âm, ngay cả việc mở miệng cũng trở nên khó khăn, so với trèo non lội suối còn gian nan gấp trăm lần.
“… Ta sẽ không thương tổn hắn!”
Tuyết tiên sinh cười nói: “Hôm nay nếu ta nói cho hắn biết ngươi không phải là tiểu chủ, ngươi cảm thấy hắn sẽ không bị tổn thương hay sao?”
Cổ tay Tiểu Man run lên một chút, thanh âm cũng run rẩy: “Hắn… sẽ không, hắn không mến ta… Nhiều nhất, cũng chỉ cảm thấy mất mặt mà thôi…”
Tuyết tiên sinh lắc đầu: “Trạch Tú chưa bao giờ dụng tâm với một nữ tử như vậy, ngay cả tính mạng cũng không màng. Ta hiểu hắn hơn ngươi.”
Thật vậy sao? Trạch Tú, tâm tư hắn như giăng sương mù, vô luận nhìn từ hướng nào cũng không thể nhìn thấu. Có lẽ hắn che giấu quá tốt, có lẽ là nàng gần tình tình khiếp. Nàng một mặt tham luyến, một mặt lại không thể tin được, nhưng dù thế nào, lòng tốt của hắn cũng không nên lãng phí cho một cái đồ dỏm, cảm giác bị lừa gạt nhất định rất đáng sợ.
“Hắn bị thương nặng như vậy, người trong gia tộc chắc chắn sẽ biết, ngày mai phụ thân hắn sẽ xuất hiện. Ngươi cảm thấy mình có thân phận gì, bằng lòng đối mặt hoàn cảnh đó sao? Ta không muốn thương tổn ngươi, nhưng sớm nhận ra vị trí của mình là một chuyện tốt. Tục ngữ nói, đau dài chi bằng đau ngắn. Ngươi nói có phải không?”
Tiểu Man sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nói; “Hắn… rốt cuộc hắn làm gì…”
Tuyết tiên sinh cười nói: “Trước là đại hoàng thương, nhưng hiện tại không phải. Cụ thể làm gì thì ta cũng không nói rõ ra được, lúc ta rời khỏi gia tộc đã là chuyện rất lâu t