
hành vô vàn đóa hoa đỏ tươi bay lượn khắp trời. Tiểu Man nhẹ nhàng hít một hơi, theo bản năng sờ lên tai trái, sau đó nàng liền nghe thấy nhạc thanh hư vô mờ ảo, giống như bị cái gì xé rách, vừa thống khổ vừa triền miên.
Lại tới nữa. Nháy mắt đó, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, sau đó không biết gì nữa.
Cánh hoa bay khắp trời tách ra thành một con đường trước mặt nàng, biển hoa khắp mặt đất như muốn nuốt chửng nàng, chư thiên thần phật xuất hiện, từng tốp thiên nữ tao nhã bay qua bay lại nhảy múa, tung ra một bầu trời hoa. Nàng được một bàn tay nhỏ bé cầm lấy, kéo về phía trước.
Đi qua quang ảnh rừng cây, đi qua vùng quê hoa xuân đầy đất, đi qua sơn đạo u tĩnh. Trong ánh sáng có một nam tử đang chậm rãi vươn tay về phía nàng.
Tiểu Man liền cầm bàn tay lạnh như băng kia, trước mắt tối sầm, yếu ớt ngã vào lồng ngực hắn.
******
Một chút ánh sáng lung lay, ngoài cửa sổ mưa phùn tầm tã. Tiểu Man trở mình trên giường, tự nhiên mơ thấy những chuyện trước kia.
Nương nàng gầy như que củi nằm trên giường, ho xé phổi. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên, hai gò má đỏ bừng, run giọng nói: “Hiện giờ ai cũng có thể dẫm nát ta dưới chân, ai cũng coi ta không bằng con chó, lúc nào cũng có thể đá một cước.”
Nàng bưng bát thuốc, an tĩnh đứng ở bên giường, không nói gì.
Đột nhiên nương túm lấy cánh tay gầy guộc của nàng, chiếc bát rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ tan, đây là cái bát lành duy nhất ở nhà nàng. Tiểu Man đau lòng nhìn nước thuốc và các mảnh bát vỡ, ngày mai nương sẽ không có thuốc để uống nữa, đó là tự nàng ta muốn chết.
“Ngươi cũng khinh thường ta, đúng không?” Nương tiến sát mặt nàng, ánh mắt điên cuồng.
Tiểu Man chậm rãi lắc đầu, thấp giọng gọi: “Nương!”
Vẻ mặt nương mềm lại, đột nhiên lệ rơi lã chã, nắm chặt cánh tay nàng, nắm chặt đến đau nhức.
“Sớm hay muộn ta cũng sẽ khiến những kẻ đã vứt bỏ ta phải hối hận! Sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ phải hối hận!” Nàng thì thào nói, nhiệt khí phun lên mặt nàng.
Đáng tiếc, cuối cùng nàng cũng không làm cho ai phải hối hận, mà chính mình lại hối cho đủ, sau đó không cam lòng mà chết đi.
Nàng không cần phải làm một con người u sầu như vậy, nửa đời người sinh hoạt trong thống hận, phải dựa vào chút tức giận này làm động lực sống sót. Bị vứt bỏ hoặc bị lãng quên thì có là gì, mọi người trên đời rời xa nhau chẳng lẽ đều không thể sống sót sao? Vì sao phải biến mình thành như vậy?
Sẽ chẳng có ai đến thương hại.
Mà cho dù là thương hại thì có ích lợi gì? Thương hại mãi mãi tồn tại cùng với sự sỉ nhục.
Nàng nhớ tới một câu, mỗi người trên người đều có một cái kén, đột phát thì sẽ không quay đầu lại nữa, không cởi bỏ đượcc thì sẽ vĩnh viễn bị trói buộc, chết ở trong đó. Nương nàng cứ như vậy bị chính mình khốn chết, vinh viễn cũng không ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la.
Tiểu Man mở to mắt, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, ánh nến nho nhỏ kia đang phát ra từ phía đỉnh đầu, một con bươm bướm đang bay vòng quanh ngọn lửa, luyến tiếc không muốn rời đi.
Một ngón tay thon dài nâng con bướm lên, nhẹ nhàng thả nó ra ngoài cửa sô, sau đó khép cửa sổ lại.
Một chiếc chăn đắp trên thân thể trần trụi của nàng. Người kia ngồi bên giường, cúi đầu nhìn nàng, tóc dài phủ lên mặt và vai nàng, mát lạnh.
Tiểu Man đưa tay cầm một lọn tóc, thấp giọng nói: “Ta nghĩ rằng ngươi đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”
Hắn mỉm cười; “Đã bắt đầu rồi. Ta sống rất tốt.”
Nàng ngước mắt, đối diện với đôi nhãn tình đen nhánh của hắn, nhìn một hồi mới nói: “Vân Võ…”
“Hắn nợ ta một nhân tình rất lớn.” Hắn đột nhiên thấp giọng nói, cẩn thận kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra cho nàng nghe.
Ngày đó, khi hắn rời khỏi Thái Hoa sơn thì gặp Vân Võ đang bị trọng thương. Hắn chính là một trong đám hắc y nhân được cử tới đánh lén Trạch Tú. Không ai trong bọn họ đánh lại Trạch Tú, ngược lại đều bị giết chết hoặc là trọng thương. Tuy Vân Võ không chết nhưng cũng đã thoi thóp.
“Từ lời của hắn, ta biết mục tiêu của sư huynh là nàng.”
Bọn Vân Võ chẳng qua chỉ là những quân tốt thí đưa ra để làm nhiễu loạn tầm mắt, vốn dùng để hy sinh. Đứa nhỏ này bởi vậy mà nản lòng thoái chí, lại thêm việc Thiên Quyền cứu hắn một mạng, nên đã đáp ứng báo ân cho hắn bằng cách phóng Nguyệt Hạ Hương, cung cấp thuốc giải cho nàng.
“Chỉ là dù sao hắn cũng còn quá trẻ, không có kinh nghiệm, e rằng sẽ dễ bị lộ tẩy, cho nên ta cũng trợ giúp hắn một chút.” Hắn tươi cười, “Người kia… rốt cục cũng đã chết.”
Tiểu Man nhớ tới chuyện Vân Võ rút kiếm giết chết sư phụ hắn, lúc đó Vân Võ vẫn nhắm mắt, thoạt nhìn giống như bị trúng tà vậy. Nàng không khỏi thấp giọng hỏi: “Ngươi… làm sao khiến cho…”
Hắn cười: “Có nói nàng cũng không hiểu đâu.”
… Tốt.
Có lẽ là biểu tình của nàng rất đáng yêu, hắn liền cười thành tiếng, áp trán hắn vào trán nàng, nhắm mắt lại, thật lâu không nói gì.
Thanh âm Tiểu Man rất thấp, cũng rất nhẹ: “Thiên Quyền…”
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, một lát sau mới nói: “Ta hiện giờ… đã thật sự tự do.”
Ý nói việc giết người kia sao? Tiểu Man tự nhiên đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, có loại sư phụ đáng sợ như v