
mắt còn lại vừa ngăn đi những giọt nước mắt còn chưa kịp rơi… Ước gì gió cũng có thể cuốn đi mọi thứ…xóa nhòa tất cả…đem mọi nỗi đau…nỗi nhớ…sự ngọt ngào và những kỉ niệm ra đi…
Khẽ nhắm mắt lại,những hình ảnh đầy ám ảnh kia lại hiện lên…ánh mắt của hắn…gương mặt hắn…những lời hắn nói như bóp nghẹt trái tim nhỏ bé của nó….QUÊN ĐI…CÓ THỂ QUÊN HẾT ĐI ĐƯỢC KHÔNG? NÓ KHÔNG MUỐN NHỚ NỮA…KHÔNG MUỐN ĐAU NỮA…
-AAAAAAAAAAA!-nó bất chợt hét lên,hét đến khản giọng.Những giọt nước mắt cố kìm nén nay lại bướng bỉnh chảy ra không thể dừng lại
Nhật Huy nãy giờ đứng sau nhìn cô bé im lìm thì cũng không biết nói gì,cậu không biết phải an ủi như thế nào khi cậu thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy,cậu chỉ lờ mờ cảm nhận được nguyên nhân có liên quan tới tên ******* Vương-Bảo-Quân.Ngay lúc này đây,nhìn nó phải khổ sở vì hắn mà cậu muốn đấm cho hắn một phát.Từ lúc cậu đến nó chỉ im lặng,ánh mắt cô hồn,trống rỗng…nhìn thật đau lòng
Nghe thấy nó hét,cậu vội chạy lại,ôm nó vào lòng
-Ổn rồi,có tôi ở đây.Sẽ không sao đâu.
-Hu…hu….hức…hức…-nó níu chặt lấy lấy áo Nhật Huy mà khóc,nép mình vào lòng cậu…gió lạnh quá…nó cần một chút ấm áp…
Ai đó làm ơn cho nó cảm nhận nó vẫn đang sống đi…
Nhật Huy ôm nó chặt thêm chút nữa như thể chỉ cần cậu thả lỏng vòng tay
một chút thôi thì nó sẽ bay mất cùng những cơn gió kia
>>>>>o0o<<<<<
Khóc một hồi đã đời,nó lại im lặng nhìn bầu trời đang tối dần,những ngôi sao dần xuất hiện và sáng yếu ớt,chúng gần như mờ nhạt hẳn so với ánh sáng rực rỡ của đèn điện của phồn hoa đô thị.Thấy nó có vẻ đã phần nào bình tĩnh lại,Nhật Huy lên tiếng hỏi
-Thế nào ,bây giờ nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?
-……….
Nó không trả lời câu hỏi của cậu mà đi tới gần lan can và…trèo lên đó.Nhật Huy có phần hoảng sợ,đây là tầng 70 đấy…đang định chạy lại kéo nó xuống thì nó bỗng lên tiếng
-Khi ở trên cao người ta cảm thấy như chỉ cần với lên là có thể chạm tới những vì sao…nhưng những thứ ở ngay trước mắt thì lại xa tận chân trời….ngôi sao ở ngay kia mà lại không bao giờ có thể chạm tới…tưởng rằng đã nắm giữ được rồi chợt nhận ra nó đã vụt mất…tưởng rằng biết rõ mà thật ra chẳng biết gì….
-….. Là liên quan đến hắn phải không?-Cậu hỏi mà chẳng cần câu trả lời
– Thật ra bầu trời cũng chẳng đẹp như người ta nói,lung linh thật đấy,huyền ảo thật đấy,nhưng khi lại gần thì THẢM HẠI.-nó vẫn không trả lời câu hỏi của cậu mà tiếp tục nói gần như độc thoại.-đôi khi thật muốn thử cảm giác ở trên cao như những vì sao thì sẽ như thế nào,càng cao thì sẽ không ai có thể chạm đến mình,vậy thì sẽ không đau phải không?
-….. Cậu không định tự tử đấy chứ?-Nhật Huy hỏi.Thật sự nhìn cảnh nó ngồi vắt vẻo trên lan can tầng 70,ngước mắt nhìn trời đầy biểu cảm thì chắc ai cũng nghĩ một là nó muốn chết hai là nó điên hết thuốc chữa rồi
Nó quay ra nhìn cậu,cười
-Đương nhiên là không…tại sao tôi lại muốn tử tự chứ?
Cậu nhún vai không nói
-Hắn là một thằng đểu-nó cất giọng đều đều,nó biết cậu thật sự quan tâm đến mình,cậu nên biết vả lại…nó cũng không muốn bị coi là một con điên-Hắn….abc1234567!@#$%^xyz…thế đấy.-nó nhún vai,nói như thể đang kể một chuyện chẳng hề liên quan gì tới mình.
Nhật Huy ngạc nhiên,cậu thật sự không hiểu tại sao hắn làm vậy… hay hắn thật sự xem nó là trò chơi như những kẻ khác….xem ra cậu đã nhìn nhầm tên Bảo Quân này rồi.
-Cậu không sao chứ?-cậu nhìn nó,thật sự nó đã bị shock rất lớn sau chuyện này vậy mà nhìn nó bây giờ lại như không,điều này làm cậu có chút rờn rợn cái gì đó mơ hồ
-Sao là sao? Tôi vẫn đang sống nhăn răng ra đây chứ đã chết đâu. Có chết thì cũng sẽ không chết trẻ thế này đâu.Ham sống là bản năng của con người mà.
-…….
-Thôi,về đi.Muộn rồi.
Nói rồi nó đứng dậy,phủi phủi quần áo…
-Này,vậy là cậu và hắn kết thúc rồi sao?
Nó khựng lại một chút rồi không quay đầu lại,gật nhẹ
Kết thúc?Thật sự là hết rồi sao? Hai chữ bật ra Nhật Huy bật ra thật nhẹ nhàng lại nặng như hàng ngàn cân với nó.Lòng bỗng nhiên nặng trĩu,buồn man mác,vẫn biết là không đáng nhưng tại sao vẫn không thể nào quên đi…
Phải rồi.hết thật rồi.
>>>>>o0o<<<<<
Dừng lại trước cửa nhà,cố gắng lấy lại khuôn mặt bình thường nhất để bước vào nhà,cố sắm lấy nụ cười gượng gạo trên môi.Đến chính nó cũng chẳng hiểu mình tại sao lại có nói với Nhật Huy chuyện đó một cách bình thường đến thế dù mỗi câu nói ra trong lòng tưởng như chết đi,đến bây giờ lại có thể tiếp tục trưng ra cái điệu bộ điềm nhiên vô cảm,tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra để mà bước vào nhà… không hiểu nó có còn là người không nữa?
-Chị về rồi đây.-nó nói vọng vào vì thấy đèn phòng khách đang sáng,chắc cô em đang đợi nó.
Bước vào phòng…lần thứ hai trong ngày lòng tự trọng của nó bị tổn thương sâu sắc bởi cùng một người….Tuyết Ly không phải đang chờ nó mà đang ngồi nói chuyện với cái kẻ mà nó muôn ngàn lần muốn không muốn gặp.Vương-Bảo -Quân.
TÊN KHỐN KIẾP. Sáng nay hắn dở trò đó vậy mà bây giờ hắn lại diềm nhiên ngồi cười nói với em gái nó ngay ở trong nhà nó…sao da mặt hắn dày thế nhỉ? Sự tức giận bắt đầu dâng lên trong nó…. Lại còn ngồi sát v