
gái, nhưng Chú Lý Khang nói nhiều khả năng là cha ngược đãi mẹ, ô ô ô. . . . . . Tiểu Kỳ Kỳ muốn đi cứu mẹ, ô ô ô. . . . . .” Hoàng Phu Kỳ làm bộ đáng thương nói, cậu cũng không tin bằng vào chiêu nước mắt của mình, cái cô hầu gái đơn thuần này lại không mắc mưu, thật ra thì cũng không thể nói là bị lừa, bởi vì cậu cũng đâu có nói sai, vào lúc này cha rất có thể đang ngược đãi mẹ.
“Ách. . . . . . Cậu chủ nhỏ, có phải em nghe lầm hay không, ông chủ sủng ái phu nhân như vậy, làm sao có thể ngược đãi phu nhân chứ, chúng ta vẫn nên đi xuống đi thôi!” Người làm nữ lo lắng nói, mặc dù cô tới lâu đài này mới co mấy ngày, nhưng là tình cảm của ông chủ cùng phu nhân tốt đến mức khiến cho người ta hâm mộ, đây là những lời từ phần lớn miệng những người giúp việc nói ra, hơn nữa cô cũng đã rất nghiêm túc quan sát ông chủ và phu nhân, bọn họ quả thật là ân ái đúng như lời đồn, cho nên cô vẫn cho rằng ông chủ ra lệnh như vậy hoàn toàn là vì tốt cho phu nhân mà thôi.
“Oa oa oa. . . . . . Chị gái, em không có gạt người, chú Lý Khang nói như thế, chúng ta đi cứu mẹ đi! Có được hay không?” Hoàng Phu Kỳ ở trước mắt người làm nữ cũng không lam ra bất kỳ động tác gì, chỉ là khóc càng thêm ra sức.
“Được rồi, chúng ta đi xem một chút rốt cuộc em có nói dối hay không, nhưng là em phải nói nhỏ thôi đó, nếu không ông chủ biết nhất định sẽ phạt tôi đấy.” Cô hầu gái nhỏ giọng nói, thay vì khiến Cậu chủ nhỏ ở chỗ này la to nói lớn, không bằng để cho cậu ta đi xem đến tột cùng sự thật thế nào, bản thân cô cũng rất hiếu kỳ, dù thế nào đi nữa bọn họ là lặng lẽ đi tới, ông chủ cũng sẽ không phát hiện.
“Chị gái, chị thật là người tốt.” Hoàng Phu Kỳ ngọt ngào nói, cậu tuổi còn nhỏ đã rất biết thu phục lòng người rồi (nói đúng ra là nịnh nọt ý), thường đều là dùng cái chiêu này đối phó với Thủy Băng Nhu, dụ dỗ cô cười ha ha, chọc cho một người đàn ông bị lơ đi hết sức khó chịu, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì anh hi vọng bảo bối của anh cả đời cũng vui vẻ như vậy.
Cô hầu gái nghe được Hoàng Phu Kỳ nói, mặt trắng xanh chuyển đỏ.
“Chị gái, chúng ta đi nhanh một chút.” Hoàng Phu Kỳ lôi kéo tay cô hầu gái nói.
Hoàng Phu Kỳ cùng cô hầu gái thật vất vả đi tới ngoài cửa phòng của Hoàng Phu Tuyệt và Thủy Băng Nhu, liền nghe được thanh âm của bọn họ, có thể nghe rõ mồn một tiếng của bọn họ.
“Ừm. . . . . . Tuyệt, đừng á, a. . . . . . Anh khi dễ em.” trong nháy mắt giọng nói của Thủy Băng Nhu vang lên, trong giọng nói có cái gì đó nói không ra cảm giác, thật giống như khổ sở, lại tựa như vui vẻ thích thú.
“Hả? Khi dễ em thì sao, anh chính là muốn khi dễ em cả đời.” Giọng nam trầm thấp từ bên trong phòng truyền tới.
“A. . . . . . A. . . . . .”
Hoàng Phu Kỳ nghe đến đó, cả khuôn mặt nhỏ bé cũng tối sầm, chú Lý Khang quả nhiên không có lừa gạt mình, cha thối thế nhưng thừa dịp mình không chú ý, khi dễ mẹ, cậu sẽ không bỏ qua ông ta.
Cô hầu gái nghe thấy những lời kia, nhất thời sắc mặt chợt biến, từ trong giọng nói của người bên trong có thể nghe ra cô ấy bị chồng khi dễ có bao nhiêu thảm, chẳng lẽ tin đồn là sai, trường hợp mấy ngày trước cô nhìn thấy ông chủ cùng phu nhân ân ái đều là gạt người, vậy lần này phải làm sao đây, phu nhân mảnh mai như thế, nếu như bị ông chủ ngược đãi, chết thì làm thế nào? Cô hầu gái lo lắng thầm nghĩ.
Hoàng Phủ Kỳ không nói hai lời, thừa dịp người làm nữ đang suy nghĩ chuyện tiếp theo, dùng tay đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng vọt vào bên trong, hô lớn: “Cha thối, dám khi dễ mẹ thử một chút xem, nhìn Hoàng Phủ Kỳ con thu thập cha thế nào!”
Bên trong gian phòng, hai người dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn tiểu tử đột nhiên xông vào, Hoàng Phủ Kỳ đi vào đã nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt cả người nằm ở trên người của Thủy Băng Nhu, nhìn dáng dấp không giống như là đang vung roi quất chết cô, chẳng lẽ là cha đem hung khí giấu ở trên giường, Tiểu Kỳ Kỳ suy nghĩ lung tung nói.
Thủy Băng Nhu nhìn thấy con trai đột nhiên xông tới, gương mặt trong nháy mắt đỏ giống như cà chua chín muồi, vội vàng đẩy Hoàng Phu Tuyệt ra, sau đó cầm lấy chăn ở bên cạnh đắp lên người.
“Hoàng Phu Kỳ, con vào để làm gì?” Hoàng Phu Tuyệt giận dữ hét, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn liền cắt đứt chuyện tốt của anh, cậu nhóc là trời sanh đối kháng với anh! Không nhìn thấy anh đang ăn một bữa rất tốt hay sao? Tất cả đều bị làm hỏng hết rồi.
“Cha thối, không cho phép cha khi dễ mẹ.” Hoàng Phu Kỳ tức hò hét đi đến bên người Hoàng Phu Tuyệt, đưa cánh tay nhỏ của cậu ra liền hướng về phía cha cậu quyền đấm cước đá, hoàn toàn không có nhìn thấy gương mặt đen thùi lùi của tên đàn ông trước mặt.
Thủy Băng Nhu nghe được lời đứa con nhà mình nói, gương mặt càng thêm đỏ, con trai của cô làm sao biết Hoàng Phu Tuyệt khi dễ cô? Nếu nói Tuyệt khi dễ cô…, thật ra thì cũng không tính là …, đây chẳng qua là những lời thân mật giữa hai người tình cảm mặn nồng.
“Đủ rồi, ai cho phép con vào đây?” Hoàng Phu Tuyệt không thể không tức giận hỏi, đáng chết, không phải đã nói, khoảng thời gian này không cho phép ai lên lầu hai hay sao? Tiểu tử này thế nào lại đi lên, những