
Nhật ký báo thù
Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328234
Bình chọn: 8.5.00/10/823 lượt.
Lúc nghĩ đến Trương Khánh, đáy lòng cô hơi chột dạ.
Cô biết người Trương Khánh muốn cứu không phải là cô, mà là mẹ của cô.
Nhưng lúc đó một chút cũng không hối hận giành lấy cơ hội này, vì thế ngay cả mẹ mình cô cũng xuống tay.
Người đàn bà kia có chết hay không thì có quan hệ gì tới mình. Cô suy nghĩ ác nghiệt như vậy, từ từ ngồi xuống, giơ chân lên.
Cô không có mặc bất kỳ một bộ đồ nào, trong căn phòng này cũng không tìm được quần áo nào cô mặc được. Bắt đầu từ ngày đi vào nơi này, cô liền coi mình thành công cụ để Trương Khánh phát tiết dục vọng, sau đó nữa sẽ từ từ mưu tính trở mình.
Cô không rõ Trương Khánh có bao nhiêu thật tình với mẹ của mình, nhưng cô biết trước mắt mình cần bắt được người này.
Hôm nay, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, cô không chỉ là một đồ vật hoặc là một vật thay thế.
Trương Khánh ra cửa giống như bất kỳ một người dân bình thường nào đi dạo một vòng ở trên đường phố, sau đó ghé vào quán rượu nhìn qua rất bình thường.
Ông ta biết nơi này là một tài sản thuộc nhà họ Phó, nhà họ Phó nuôi rất nhiều người ở chỗ này, cũng hay lui tới chỗ này, có tin tức gì cũng có thể nghe ngóng ở đây.
Nhưng vừa vào cửa, ông ta liền nhận thấy được bầu không khí có chút không thích hợp.
Trong ngày thường cảnh xa hoa đồi trụy lãng phí dường như biến mất, cả quầy rượu cũng có chút khẩn trương.
Ông ta cẩn thận nhìn lướt qua, từ từ ngồi xuống, vẫy tay yêu cầu rượu. Nhân viên tạp vụ đi tới, hơi áy náy nói hôm nay có người nói chuyện ở nơi này, không tiếp khách lạ, xin ông ta đi ra ngoài.
Trương Khánh không vừa lòng bĩu môi nói mấy câu, quay đầu rời đi. Trước khi đi nhìn lướt qua quán rượu, trong lòng liền run lên.
Từ quán rượu ra ngoài, Trương Khánh đứng ở đầu đường, mặt yên tĩnh như nước.
Chuyện vẫn chưa xong, dường như Phó Hoài Minh không buông tha cho chuyện này, cho đến bây giờ vẫn khẩn trương như vậy.
Da đầu Trương Khánh hơi tê dại, cảm giác hình như bản thân còn không biết chuyện gì đang xảy ra, rơi vào thế bị động.
Sau một tháng Diệp Thiên Tuyết ru rú trong nhà thì lúc này cô nhận được giấy thông báo trúng tuyển của trường học, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nếu chưa bắt được Liễu Phỉ Phỉ, cô cảm thấy cho dù mình đi trường học cũng có chút không yên tâm.
Nghĩ tới đây, cô cười khổ không thôi. Hôm nay Liễu Phỉ Phỉ chỉ có một mình, có phải mình đánh giá cô ta quá cao không? Chỉ là ngộ nhỡ có sơ sót gì, cô lại bỏ qua ý nghĩ khinh thường này, tiếp tục cuộc sống ru rú trong nhà.
Trái lại Phó Hoài Minh và Tô Hòa thường xuyên đến thăm cô. Bầu không khí giữa mấy người có chút lúng túng, nói tới nói lui thường nhạt nhẽo, nhưng nhờ sự kiên trì không ngừng nỗ lực của Tô Hòa, không khí cũng dần dần hòa hợp hơn.
Chẳng qua chuyện này một ngày không nói rõ, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy mình chỉ sợ rất khó giống như trước đây, nói giỡn mà không có bất kỳ ngăn cách nào với Phó Hoài Minh.
Người tới thường xuyên còn có Ngụy Vũ.
Hiện tại Ngụy Vũ xuất hiện với tần số cao, khiến Diệp Hâm Thành có lúc cũng không nhịn được hỏi Diệp Thiên Tuyết, có phải đang yêu đương với Ngụy Vũ không, mình không phải đã chuẩn bị xong đồ cưới cho con gái rồi sao?
Mặc dù nói giỡn vấn đề này, nhưng rất dễ dàng nhìn ra tâm tư của Diệp Hâm Thành.
Ông rất nghiêm túc bàn bạc với Diệp Thiên Tuyết, Ngụy Vũ có thể là một đối tượng đáng cân nhắc.
Diệp Thiên Tuyết muốn nói lại thôi, phát hiện hình như chuyện này không dễ dàng nói ra như vậy.
Ngụy Vũ cũng vô cùng nghiêm túc, cậu suy nghĩ chuyện này vô cùng thận trọng, cũng không phải là tình cảm nhất thời.
“Tớ biết rõ cậu đang lo lắng cái gì, nhưng không phải lo lắng những thứ này.” Cậu nói, “Tớ có thể tiếp nhận, người trong nhà tớ cũng có thể tiếp nhận. Như vậy, cậu còn lo lắng cái gì?”
Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời.
Chương 57
Cuối cùng, cô lựa chọn trốn tránh: “Cho mình thêm một đoạn thời gian nữa.”
Ngụy Vũ âm thầm tha thứ.
Nhưng chờ thêm một đoạn thời gian nữa để làm cái gì chứ, ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng không nói rõ ràng. Chẳng qua cô vô ý thức làm theo ý nghĩ trốn tránh đó, quyết định lựa chọn như vậy.
Lúc Phó Hoài Minh gọi điện thoại tới, Diệp Thiên Tuyết còn đang ngủ, cho nên lúc nghe điện thoại cả người có chút ngây ngẩn.
Nhưng rất nhanh, cô giật mình tỉnh lại vì lời nói của Phó Hoài Minh.
Anh tìm được Trương Khánh, nhưng lại mất đi tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.
Thật ra tuổi của Trương Khánh không lớn, nhưng tháng này ru rú trong nhà cùng hốt hoảng lo sợ khiến vẻ mặt của ông ta có vẻ hơi già. Nhìn Phó Hoài Minh chậm rãi đi tới, ông ta híp híp mắt, cuối cùng chán nản cúi đầu xuống.
“Đã lâu không gặp, Trương Khánh.” Nụ cười của Phó Hoài Minh vẫn thoải mái giống như trước kia nhưng lại âm u lạnh lẽo.
Trương Khánh không có một chút phản ứng nào.
“Mày biết Liễu Đan Văn chết như thế nào không?” Phó Hoài Minh cũng không tức giận, chẳng qua anh ngồi xuống đối diện, bình tĩnh hỏi, “Có phải người kia nói cho mày biết là chết ngoài ý muốn, đúng không?”
Trương Khánh vẫn không có phản ứng.
“Tất nhiên không phải.