XtGem Forum catalog
Nhật ký báo thù

Nhật ký báo thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328032

Bình chọn: 9.5.00/10/803 lượt.

i Minh, đừng nghĩ linh tinh.”

Diệp Thiên Tuyết trở về nhà, Diệp Hâm Thành đã không có ở đây.

Nhưng cô nhìn thấy tờ giấy ông lưu lại, phía trên viết lời nói quan tâm thân thiết tự nhiên, khiến cô cảm thấy vô cùng không có thói quen.

Cô đã thành thói quen với dáng vẻ không quan tâm mình của Diệp Hâm Thành.

Nhưng những lời dặn dò nho nhỏ kia của Diệp Hâm Thành, mỗi một câu đều là những thói quen nhỏ mà ngay cả cô cũng không có chú ý tới, khiến cô không thể không thừa nhận, Diệp Hâm Thành hiểu rõ mình, cũng không ít như trong tưởng tượng cô.

Người cha này, cũng rất nghiêm túc quan sát con gái của mình.

Cô nhắm mắt lại, nằm trên giường, tâm tư lại càng rối loạn.

Cho đến khi điện thoại di động chợt vang lên, Ngụy Vũ ở đầu điện thoại bên kia vui vẻ nói: “Tiểu Tuyết, ra ngoài chơi. Tớ thấy gần đây tâm tình của cậu không tốt.”

Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, gắng gượng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó lại suy sụp.

Cô không có tâm tình đi chơi.

Ngụy Vũ không hề từ bỏ.

Núi không đến với cậu, cậu phải đi đến núi rồi.

Cậu trực tiếp đi đến nhà Diệp Thiên Tuyết, gõ cửa phòng cô: “Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?” Diệp Thiên Tuyết từ trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần, khẽ cười với cậu: “Ngụy Vũ, cậu đã tới.”

Nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của cô, Ngụy Vũ bị dọa sợ: “Sao lại có dáng vẻ này chứ?” Cậu đi tới, đứng ở bên người cô, quan tâm cầm tay của cô: “Có phải bị bệnh không?”

“Không. . . . . . Không phải, ” Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, “Chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông.”

“Chuyện gì?” Ngụy Vũ không chút nào buông tha, “Không bằng nói tớ nghe để tớ giúp bày mưu tính kế, được không?” Ánh mắt cậu dừng trên người Diệp Thiên Tuyết khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, “Chuyện không vui nói ra, sẽ không vui.”

Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn cậu.

Thiếu niên đã trưởng thành, không còn là Tiểu Bàn thật thà giống như trong trí nhớ của cô nữa rồi, cái duy nhất không thay đổi, đó là sự ủng hộ của cậu cho cô.

“Có một số việc. . . . . . Tớ có thể tin tưởng cậu sao?”

Trong lòng Ngụy Vũ vui vẻ, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường: “Dĩ nhiên.”

Diệp Thiên Tuyết do dự nhìn cậu, vẫn không có cách nào quyết định được. Ngụy Vũ thấy thế, đặt tay của cô lên khóe miệng: “Tiểu Tuyết, cho dù cậu ra sao, coi như theo lời cậu nói, chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi, tớ cũng nguyện ý sau này sống trong hồi ức. Trong hồi ức có cậu đều tốt đẹp.”

Lời nói này không chỉ không khiến Diệp Thiên Tuyết lập tức thả lỏng, trái lại khiến cô chìm vào trong suy nghĩ của mình.

Tâm của Ngụy Vũ lập tức nhảy lên dữ dội. Mình, không có biến khéo thành vụng chứ?

Chương 61

Từ lúc chào đời tới nay, Ngụy Vũ nghe được câu chuyện hoang đường nhất.

Ma quỷ trong bóng tối hấp dẫn lòng người, một khế ước dài đến ba trăm năm, một cơ hội làm lại.

Giống như đang nghe một câu chuyện hư cấu.

Cậu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

“Tiểu Tuyết,” liếm liếm đôi môi khô khốc, cậu do dự hỏi, “Cậu nói, chẳng lẽ là thật?”

Vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết trống rỗng, lộ ra nụ cười mờ mịt: “Cậu cho rằng tớ đang nói dối sao? Nếu cậu cho là vậy thì coi là như thế đi.”

Nói vậy khiến trong tiềm thức của Ngụy Vũ có cảm giác không ổn, không do dự cầm tay của Diệp Thiên Tuyết, mới coi như là kéo lại động tác hình như sắp đứng lên chuẩn bị đi khỏi phòng này.

“Không, tớ chỉ là cảm thấy. . . . . .”

Quá không chân thật.

Trên thế giới tại sao có thể có chuyện hoang đường như vậy.

Diệp Thiên Tuyết khẽ cười: “Ngụy Vũ, ” cô đưa tay, đột nhiên bưng lấy mặt của cậu, “Có một số việc cậu không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại. Cậu nhìn thấy, cũng không phải là cả thế giới.”

Tay của cô hơi lạnh, trong nháy mắt lại làm cho đầu óc của Ngụy Vũ vô cùng tỉnh táo.

“Cho nên, cậu chỉ có bốn mươi năm?”

“Đúng vậy.” Diệp Thiên Tuyết trả lời không chút do dự, “Bây giờ dì nói muốn trả giá thay tớ, tớ có cảm giác không ổn.”

Ngụy Vũ nhíu mày, “Khế ước như vậy cũng có thể trả thay sao?”

“Dĩ nhiên.” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Đây là một người khác hấp dẫn.”

Cô không chịu nói nhiều hơn, vẻ mặt hoảng hốt. Trong lòng Ngụy Vũ lo lắng, đứng lên ôm cô vào trong ngực: “Tiểu Tuyết, cậu không nên có vẻ mặt như thế, tớ. . . . . .”

Cậu không biết mình nên nói gì, mới có thể làm cho tâm tình của Diệp Thiên Tuyết khá hơn một chút.

Nhưng cậu khẳng định, nghe được chuyện này, cũng không khiến cậu lùi bước một chút nào.

“Tiểu Tuyết, cậu không lo lắng, tớ cho là cậu điên rồi đó?” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người trong ngực, Ngụy Vũ cố gắng nói hết sức thoải mái.

“Không sao.” Diệp Thiên Tuyết trả lời vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức khiến cậu thiếu chút nữa nghe không được, “Cậu cho rằng tớ điên rồi sao, vậy có thể đi. Bên cạnh tớ, không cần có người nào đó tồn tại.”

Lòng của Ngụy Vũ đột nhiên đau đớn dữ dội.

“Tại sao không cần? Là sợ sao? Sợ quá ấm áp, cho nên trong ba trăm năm sau này cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo mà chống đỡ không được sao?” Ngụy Vũ nhẹ giọng hỏi, nhận ra thân thể ở trong ngực cứng đờ.

Nói trúng.

Ngay cả chính bản thân