Insane
Nhật ký quan sát chủ nhà

Nhật ký quan sát chủ nhà

Tác giả: Superpanda

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324120

Bình chọn: 8.00/10/412 lượt.

thắng thì cũng chẳng cho người khác hòa. Nói như vậy cũng không chính xác, phải là không để cô thắng. Bởi vì, trước mắt xem ra, anh vẫn đối tốt với ông bà của mình, sẽ khiến hai cụ vui vẻ, nhưng mà cô chẳng nhận được chút lợi từ anh.

Cô nhớ tới mình từng thấy Chung Thanh Văn chơi mạt chược trên mạng. Anh mở bốn cửa sổ, đánh mấy bàn cùng lúc nhanh như cắt, rõ ràng là chê người khác chậm chạp. Hiện tại Chung Thanh Văn cũng đánh rất nhanh, cực kỳ thông thạo, ngón tay thon dài tùy tiện xếp bài ngay ngắn.

“Vượng Vượng hình như vẫn thua đấy…” Hai cụ Chung và cháu trai hoàn toàn không phải người tốt giống nhau, ông bà cảm thấy cô rất đáng thương, “Cháu thiếu bài gì? Để chúng ta xem có không.”

“À…” Cô nhìn Chung Thanh Văn một cái, nghĩ rằng cho dù bị giết tan tành cũng quyết không thể mất đi tôn nghiêm.

Vì thế, tuy rằng cô rất muốn để hai cụ giải cứu mình, đánh bại Chung Thanh Văn đáng ghét kia, nhưng cô không thể đánh mất sĩ diện…

Việc này việc này……

Vương Vượng Vượng vươn móng vuốt, dùng ngón cái và ngón trỏ sờ cằm mình, làm ra hình dạng súng ngắn. Sau đó cô dựng thẳng ngón trỏ, đẩy gọng kính. Cô hơi cận thị, bình thường thỉnh thoảng sẽ đeo kính.

Sau đó, cô lặp lại hai động tác ở trên lần nữa.

Lúc này Chung Thanh Văn đột nhiên đánh ra con bài bát điều.

“Điểm pháo!” Cô hứng phấn vội vàng đẩy ngã tường thành nhỏ của mình, hóa ra Chung Thanh Văn cũng có một ngày ngã ngựa.

Chung Thanh Văn đang muốn xào bài, Vương Vượng Vượng ló đầu nhìn thoáng qua: “Ơ…”

Cô hỏi: “Anh có ba con bát điều, vì sao lại tách ra?”

Chung Thanh Văn mặt không biểu cảm: “Cô không phải muốn bát điều ư?”

“Làm sao anh biết được…”

“Tay cô lúc thì làm ra chữ bát, lúc thì làm ra chữ nhất, cô làm đi làm lại không đủ sao.”

Vương Vượng Vượng vốn muốn gợi ý cho hai cụ Chung ở đối diện… Không ngờ đối phương hoàn toàn chẳng nhận ra…

“Ha ha ha…” Cô nói, “Anh đoán đúng rồi.”

Chung Thanh Văn liếc cô một cái: “Tôi còn không hiểu cô sao?”

Nói xong anh cảm thấy mình cũng hơi kỳ lạ.

Vương Vượng Vượng bên kia vẫn cười ngốc nghếch: “Anh thật sự rất hiểu tôi…”

Chương 20: Phim Điện Ảnh

Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.

Thấm thoát lại qua một tuần, mỗi ngày Vương Vượng Vượng đều trông nom nhà cửa, đồng thời chuẩn bị đủ loại món ăn ngon miệng cho Chung Thanh Văn. Cô và anh dường như vô tình thân thiết hơn, mỗi tối sau khi trở về anh sẽ trò chuyện với cô một lát.

Thế nhưng, cách ngày tạm biệt chỉ còn lại hai tuần.

Vương Vượng Vượng càng ngày càng lo âu, không biết nên mở lời thế nào. Cô là một cô gái rất mềm lòng, gần như chưa từng nói qua chữ “không”, làm những chuyện khiến người khác thất vọng đối với cô mà nói là rất khó.

Nhưng cứ tiếp tục như thế là không được. Trong mười tháng đổi năm gia đình là một chỉ tiêu không thể thay đổi, cô sẽ không vì cảm xúc nhỏ này mà làm lỡ luận văn, bên nào nặng bên nào nhẹ cô phân biệt rõ ràng. Dù làm tốt công việc này thế nào đi nữa cũng chẳng có ích, dù sao không phải công việc của cô, vả lại hoàn toàn khác với việc nghiên cứu.

Chắc là phải ngả bài thôi, Vương Vượng Vượng suy nghĩ, cô vốn muốn đột ngột ra đi, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không được, ít nhất phải để lại thời gian mười ngày để Chung Thanh Văn tìm người giúp việc khác, rời khỏi không báo trước hình như rất không có trách nhiệm.

Vậy, nếu định nói ra thì vài hôm nữa sẽ ngả bài.

Haiz…

“Vượng Vượng,” sáng thứ bảy, hai cụ Chung gọi Vương Vượng Vượng, “Trung tâm cựu chiến binh gửi vé xem phim.”

“Dạ?”

“Mỗi cụ già được chia hai vé, vì thế chúng ta có tổng cộng bốn vé.”

“À…” Vương Vượng Vượng rất vui, bởi vì cô nhận ra mình lại có lời.

“Buổi trưa xuất phát, cách đây không xa đâu.”

“Vâng ạ!”

Sau khi ăn trưa, Chung Thanh Văn lái xe chạy tới rạp chiếu phim nhỏ của trung tâm cựu chiến binh.

Ở lối vào anh nhìn tựa phim: Titanic bản 3D.

“…”

Bộ phim này đã công chiếu vào nửa năm trước, lúc ấy doanh thu phòng vé vô cùng nóng hổi, nhưng Chung Thanh Văn không đi xem.

Vương Vượng Vượng cũng nhìn thoáng qua tấm bảng nhỏ màu đen được dựng trên mặt đất, cô phát hiện bộ phim điện ảnh này được lồng tiếng Trung. Song điều này cũng chẳng lạ, người già không theo kịp phụ đề.

Sau đó bọn họ đi vào chỗ ngồi.

Ở phía sau là hai người trẻ tuổi, có lẽ nhận được vé từ các cụ trong gia đình. Cô gái hỏi: “Nếu người rơi xuống biển băng là chúng ta, anh sẽ hy sinh bản thân để cứu em chứ?” Người kia tự cho mình thông minh nói, “Mảnh gỗ thực ra có điểm thăng bằng, sau khi anh tìm được điểm đó thì sẽ cùng em đi lên, mỗi người một bên, như vậy sẽ không chìm.” Cô gái nói, “Thế nếu không tìm được thì sao?” Chàng trai đáp, “Sẽ không đâu, bất cứ vật trôi nổi nào cũng có điểm thăng bằng, chuyên tâm thì sẽ tìm được. Một cánh cửa đủ để hai người ôm nhau nằm chung.” Sau đó Vương Vượng Vượng nghe được tiếng người dùng nắm đấm nện nhẹ, “Đáng ghét, anh có thể đừng mãi lý trí như thế được không hả.”

“Không đúng đâu…” Vương Vượng Vượng nhỏ giọng nói với Chung Thanh Văn.

“…”

“F nổi = ρ chất lỏng gV hàng.” Vương Vượng Vượng thực sự nhịn không được mà muốn thốt ra một tràng, “Cánh