
à mày. – Cả bọn hả hê kéo Thiên Kim đi nhưng một người thanh niên cao lớn dùng chân đạp vào tường chắn đường cả bọn lại ngay truóc cửa.Trần Hậu nhìn bàn tay bẩn thủi của hắn đụng vào bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Kim thì trong lòng vô cùng tức giận nhưng vẫn bình tĩnh nói:” Mau buông cô gái này ra.”– Mày là ai, khôn hồn thì đừng xen vào chuyện của tụi tao. – Tên đang kéo tay Thiên Kim lên tiếng.– Cô ấy không phải không muốn đi cùng các người. – Trần Hậu vẫn dùng chân cản đường.– Thằng đần này. – Một tên tiến tới vung một cú đấm tới Trần Hậu.Trần Hậu dùng một tay tóm lấy cú đấm, bốp mạnh tay bẻ qua một bên khiến gương mặt tên kia méo mó vì đau đớn mà nằm ôm tay một bên.Tên đang kéo tay Thiên Kim liền bỏ tay cô ra mà tiến tới Trần Hậu vung một cú đấm tới. Trần Hậu né đòn nhanh chóng, lấy một chân hạ đo ván đối thủ. Cả bọn thấy Trần Hậu không phải tầm thường mà bỏ chạy hết. Thiên Kim sau một phút hoảng sợ thì đã lấy lại tinh thần.– Cảm ơn, nhưng lần sau không cần giúp đỡ. – Cô nói rồi đi về chỗ cũ.Trần Hậu cũng không trả lời, lẳng lặng đến phía đối diện nhưng lần này là nhìn cô chăm chú và Thiên Kim cảm nhận được điều ấy.– Anh vui lòng dời ánh mắt sang hướng khác. – Thiên Kim nhìn đáp trả ánh mắt của Trần Hậu mà nói.– Vì sao cô luôn tỏ ra không ưa tôi. – Trần Hậu hỏi– Vì tôi thật sự ghét anh. Tôi ghét cái ánh mắt anh nhìn tôi, xin anh hiễu rõ một chút tôi là Trịnh Thiên Kim không phải Trịnh Hà My mà anh thích. – Thiên Kim tức giận nói.– Hiện tại, ánh mắt này là tôi đang nhìn Trịnh Thiên Kim. – Trần Hậu mỉm cười nói.– Ý anh là gì? – Thiên Kim nhếch mép cười.– Không thể nói ra.– Anh cũng chưa xác định được thì đừng dương dương tự đắc mà chắc chắn.Trần Hẩu chỉ cười không trả lời, Trịnh Thiên Kim cũng không muốn nói nữa.Trần Hậu tiếp tục nhìn ra phía cổng học viện RoYal nhưng lâu lâu ánh mắt vẫn ngiêng về phía Thiên Kim, đúng là một cô gái thông minh và sắc sảo. Đúng như Thiên Kim nói, Trần Hậu vẫn chưa xác định người trong mắt anh là ai, là Thiên Kim hay Hà My.Rin bước ra ngoài học viện RoYal tiến về phía quán cafe đối diện nơi đã có hẹn từ trước với chị gái và Trần Hậu.– Em gái, làm bài tốt chứ. – Thiên Kim cười tươi khi nhìn thấy Rin.– Không tốt lắm, thời gian quá gấp còn em thì đã nghĩ học từ lâu. – Mặt Rin bí xị.– Không sao đâu, mọi chuyện sẽ tốt. – Thiên Kim dùng tay vỗ về.Trên đường về Thiên Kim muốn xuống xe trước vì có viếc muốn ghé qua siêu thị mua một chút đồ.**************************Ngày Rin ra sân bay để đi du học, cô muốn có bằng cấp để ổn định mà lo cho Rose. Hiện tại, cô gửi lại Rose cho chị Thiên Kim chăm sóc, cô và Thiên Kim cũng đã đón mẹ cô về. Mẹ cô rất thích Rose và xem Rose như cháu ruột của mình mà cưng chiều.Trên sân bay, cô nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm hình bóng ai đó. Nhưng xung quanh chỉ là những người xa lạ, đã từ lâu cô không gặp anh, anh như biến mất khỏi tầm mắt cô. Có lẽ anh đang nồng say cùng bao nhiêu bóng hồng, cô buồn bã ngồi yên đợi tới giờ kiểm vé.– Rin, em qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe. – Thiên Kim mỉm cười nói.– Dạ, em sẽ nhanh chóng hoàn thành mà quay về cùng mẹ, chị và cả Rose đáng yêu nữa. – Rin ngấn nước mắt nói.– Hà My tiểu thư, đi bảo trọng. – Trần Hậu cũng lên tiếng.– Cảm ơn anh vì tất cả, những lúc khó khăn nếu không có anh thì có lẽ tôi không được như hôm nay. – Rin mỉm cười với Trần Hậu, ánh mắt mang ơn.– Đó là việc tôi nên làm. – Trần Hậu dang rông hai tay. – Có thể cho tôi ôm tiểu thư tạm biệt.Rin mỉm cười, ôm chặt Trần Hậu với sự biết ơn người đàn ông luôn bảo vệ và che chở cho cô, cô luôn xem anh như anh trai thân thiết nhất.Thiên Kim thấy được vẻ hạnh phúc trên mặt Trần Hậu thỉ cảm thấy không vui nhưng không muốn Rin buồn thì im lặng mà không nói gì.Đến khi lên máy bay, cô mở điện thoại nhìn lần cuối xem có một tin nhắn hay một cuộc gọi từ biệt từ ai đó hay không. Rin cảm thấy thật vui mừng vì xuất hiện một tin nhắn báo đến. Cô vội vàng mở ra đọc nhưng lại lặng người, sau đó nhanh chóng ra khỏi máy bay, tiến về phía ra ngoài.Cô chạy thật nhanh, thật nhanh. Tay bấm gọi lại số điện thoại kia nhưng không thể gọi được. Cô hoảng loạn khi nhớ lại dòng chữ trong tin nhắn,– Phan Minh Thư đang trong tay tôi, chỉ cần cô bước ra khỏi thì vĩnh viễn không bao giờ thấy con bé thêm một lần nữa.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 64 Chương 64: Cưỡng ép.Rin vừa ra khỏi sân bay, một chiếc xe màu trắng vụt chay đến trước mặt cô. Rin dừng lại, một cô gái từ bên trong bước ra ngoài nở một nụ cười bí hiểm.– Cô là ai? – Rin nhìn cô gái kia mà hỏi.– Cô không cần biết tôi là ai, nếu muốn con gái bình yên thì mau lên xe. – Cô gái không gấp gáp, đưa tay như mời không ép buộc.Rin biết có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hơn ai hết cô rất lo lắng cho Rose. Rin đành nén lo sợ mà bước lên xe.– Cô là ai, vì sao lại bắt Rose. – Rin không khỏi lo lắng. – Rose của tôi còn rất bé, tôi với cô cũng không thù oán vì sao lại hại chúng tôi.– Cũng không hẳn là không thù oán. – Cô gái mỉm cười trước sự đau đớn của Rin.– Tôi với cô lần đầu tiên gặp, vì sao lại có thù oán. – Rin kinh ngạc hỏi,