Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328381

Bình chọn: 8.00/10/838 lượt.

cảm ơn và nở một nụ cười với anh thì nụ cười ấy như ăn sâu vào trong tâm thức. Đến lúc này, anh chỉ muốn ích kỉ giữ cô ấy cho riêng mình. Hôm nay anh hỏi cô về chuyện đi tìm lại kí ức cũ của cô, với khả năng của mình Tuấn Kiệt tin chắc sẽ nhanh chóng điều tra ra thân phận của cô gái nhỏ, nhưng anh không muốn làm điều đó đến khi cô nói cô cũng không muốn đi tìm về kí ức, trong lòng Tuấn Kiệt có một chút gì an tâm, vì ít ra cô cũng quyết định không rời đi, anh có thể hằng ngày cùng cô ăn cơm, được nhìn thấy cô.Thời gian dần dần trôi qua, cha mẹ anh cũng biết về sự có mặt của Rin trong nhà của Tuấn Kiệt, thay vì kể ra sự thật thì Tuấn Kiệt lại nói với cha mẹ mình rằng đứa bé trong bụng Rin chính là con của mình khiến cha mẹ anh cũng vui mừng vì sắp có cháu bồng, lại còn hối thúc anh nhanh chóng đi đăng kí kết hôn để con cháu Phạm gia không thất lạc. Mọi người trong nhà ai ai cũng biết Tuấn Kiệt dành tình cảm đặc biệt cho Rin, nhưng chỉ có người trong cuộc là mắt mù không biết gì cả, ngày ngày làm tốt công việc của mình.Đó là một ngày cuối thu, trời mưa rơi lất phất, Rin với cái bụng to ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Cuộc sống của cô sau khi mất trí nhớ cứ thế mà bình yên trôi qua, không sóng gió mà cũng không có nỗi buồn nào. Niềm vui duy nhất của cô chính là thiên thần đang mang trong bụng.– Ngọc Nhi, ông bà chủ đến tìm cô. – Một cô người làm trong biệt thự đi tới thông báo với Rin.– Sao, ông bà chủ, là cha mẹ của thiếu gia sao? – Rin ngạc nhiên, từ lúc về đây sống cô chưa từng nghe Tuấn Kiệt nhắc đến cha mẹ mình, và họ về nhà liền tìm cô, Rin lo lắng đi xuống.Rin bước xuống cầu thang, trong phòng khách cha mẹ Tuấn Kiệt đang ngồi bên trong, Rin nhanh chóng đi tới.– Dạ, chào ông bà chủ. – Rin cúi đầu chào.– Cô là Ngọc Nhi? – Mẹ Tuấn Kiệt lên tiếng.– Dạ, phu nhân tìm con có việc gì sao? – Rin hỏi.– Đứa bé trong bụng đã bao nhiêu tháng rồi. – Mẹ Tuấn Kiệt tiếp tục hỏi.– Dạ, việc này… vì sao phu nhân quan tâm đến đứa trẻ này? – Rin thắc mắc.– Tất nhiên phải quan tâm, đó chính là con cháu nhà họ Phạm chúng tôi. – Mẹ Tuấn Kiệt nói tiếp.Rin cảm thấy kì lạ, cha đứa bé là ai ngay cả cô còn không biết, mẹ của anh ta lại nói đứa trẻ này là con cháu của bà ấy. Rin ngồi im chưa biết phải đáp thế nào thì Tuấn Kiệt từ bên ngoài nhanh chóng đi vào nét mặt tức giận.– Cha, mẹ hai người đến sao không báo con trước.– Ta đến để gặp cô gái này, không tìm con. – Mẹ Tuấn Kiệt nhìn Rin rồi nói.– Con đã nói với hai người từ trước rồi, con sẽ tự sắp xếp một ngày tốt để hai người gặp cô ấy, vì sao lại tự tiện như vậy?– Ta đến thăm cháu đích tôn của mình có gì sai sao? – Cha Tuấn Kiệt lên tiếng.Lúc này Rin mới hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng đứng cúi đầu chào cha mẹ anh rồi đi tới phía Tuấn Kiệt nói:” Thiếu gia mới về, tôi mệt nên lên phòng trước.” – Sau đó nhanh chóng bỏ lên lầu, chuyện này anh ta nói vậy ắc có lý do của anh ta, đợi khi cha mẹ anh ta rời đi sẽ trực tiếp nói chuyện sau.Rin ngồi trong phòng một lúc thì cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa.– Vào đi. – Rin lên tiếng.– Ngọc Mi, là tôi. – Tuấn Kiệt bước vào.– Anh có thể nói rồi, từ khi náo đứa trẻ trong bụng tôi lại là con cháu nhà họ Phạm các người. – Rin tiếp tục hỏi.– Tôi… xin lỗi. Vì cha mẹ tôi không đồng ý để một người có thai không rõ – Chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng bỏ đi. Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh. Xem như anh cầu xin em, đừng bỏ đi.– Được, tôi sẽ không bỏ đi, dù cha mẹ anh có ép tôi đi tôi cũng sẽ không bỏ anh đi.– Cảm ơn em, Ngọc Nhi.Sau khi cha mẹ Tuấn Kiệt biết được sự thật thì ra sức đuổi Rin ra khỏi nhà anh, nhưng Rin vẫn không nói một câu nào chỉ im lặng lắng nghe những lời nói nặng nề từ Phạm phu nhân kia. Cô càng lúc càng giống như một cái bóng, nhốt mình vào trong phòng những khi không có Tuấn Kiệt ở nhà, sau đó giả như vui vẻ khi anh về đến. Cô không muốn gây thêm phiền hà đến Tuấn Kiệt, không muốn anh lo lắng hơn cho cô. Mọi thứ đều chỉ là lời nói ngoài tai cô không để tâm là được.Ngày cô sinh bé con, cũng một mình Tuấn Kiệt bên cạnh như một ông bố thật sự. Tuấn Kiệt hết chạy đi đầu này lo giấy tờ đến nơi khác lo mua những thứ cần thiết, nhìn Tuấn Kiệt vì mình mà vất vả, đứa trẻ này cũng không phải con của anh nhưng anh luôn cưng chiều và chăm sóc, điều này khiến Rin biết ơn Tuấn Kiệt vô cùng và cô tự ngộ nhận đó chính là tình cảm dành cho anh.Đứa trẻ sinh ra đặt tên là Tuấn Khôi, vì Tuấn Kiệt nhận đứa trẻ này làm con nuôi của mình nên anh dành luôn quyền đặt tên, Rin cũng mỉm cười chấp thuận dù sao mạng sống của đứa bé kia cũng chính do anh cứu lấy.Thấp thoáng, Tuấn Khôi đã được hơn một tuổi, nhìn thấy đứa con trai của mình lớn lên từng ngày trong lòng Rin vui sướng biết bao, đứa trẻ sinh ra không giống Rin nhưng mang khí chất đẹp trai sáng láng. Rin đôi khi nghĩ về cha của đứa trẻ này, phải chăng cũng rất phong độ nên mới có thể tạo ra một đứa trẻ như vậy. Đang ngồi nhìn đứa trả trên nôi suy nghĩ thì giọng Tuấn Kiệt vang lên.– Ngọc Nhi, hôm nay để con gửi lại cho vú nuôi, chúng ta trốn ra ngoài một hôm được không. – Tuấn Kiệt vui vẻ


Pair of Vintage Old School Fru