
mà bế cô vào phòng, dùng chân đá cửa phóng mình đóng chặt lại. Sau đó mang cô đặt trên chiếc giường lớn. Rin cố sức ngồi dậy muốn bỏ đi, không hiểu nỗi người đàn ông xa lạ này tại sao lại mang cô về phòng của anh ta. Rin vừa đứng lên ra khỏi chiếc giường, Minh Trí đi tới trước mặt cô.
– Cô gái nhỏ, từ khi nào gặp nguy hiểm nào em lại dám gọi tên người đàn ông khác. – Minh Trí tức giận nói.
– Trần tổng, anh thật lạ, tôi gọi tên chồng sắp cưới của mình có gì sai. – Rin nhận tháy giọng nói đầy vẻ giận dữ của Minh Trí liền khó hiểu.
– Tất nhiên sai, và em phải bị phạt. – Minh Trí vừa nói xong, bá đạo đặt môi mình trên bờ môi Rin mà chiếm lấy không thương tiếc.
Rin bị bất ngờ với hành động này của Minh Trí, nhưng cách hôn này đối với cô có một chút quen thuộc, một chút lưu luyến. Trấn tĩnh lại suy nghĩ trong đầu Rin cố gắng đẩy Minh Trí ra khỏi môi mình nhưng anh càng siết chặt cô hơn.
Minh Trí siết chặt Rin trong tay, hôn cô thật lâu không cho cô một chút cơ hội thở ra. Rin từ tức giận chuyển sang bị động không phản kháng nỗi anh, tim cô bắt đầu đập mạnh, đập mạnh không hiểu lý do gì. Cho đến khi Minh Trí rời khỏi đôi môi cô, gương mặt Rin đã đỏ ửng lên. Cô nhìn Minh Trí căm giận.
– Anh… anh… vì sao anh như vậy?
– Vì… tôi chính là cha của con trai em. – Minh Trí không còn bình tĩnh mà nói, người phụ nữ này cả gan gọi tên người đàn ông khác trước mặt anh.
Rin mở to mắt, nhìn trân trân vào Minh Trí. Cô không trả lời, chính xác hơn là kinh ngạc đến cứng miệng. Cô bắt đầu quan sát đường nét trên gương mặt anh, từng khoé mắt, chiếc mũi đến ánh mắt kia đều rất giống, đúng vậy Tuấn Khôi của cô mang đường nét của người đàn ông trước mặt. Nhưng mà, như vậy thì đã sao. Anh ta đã làm gì để cô và con trai mình phải tìm đến cái chết, Rin khinh miệt đáp.
– Nếu đó là sự thật, thì sao?
– Tôi đoán đã đoán được thái độ này của em khi tôi nói ra sự thật này, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ nói. Dù biết tôi chính là cha của con trai mình cô vẫn quyết định kết hôn cùng Phạm Tuấn Kiệt, phải không? – Minh Trí nhìn vào mắt Rin mà hỏi.
– Tất nhiên, tôi đã đồng ý với anh ấy. Tôi đã quên đi tất cả quá khứ trước kia, hiện tại tôi chỉ nhìn thấy Tuấn Kiệt và con trai tôi. – Rin lạnh lùng quay đi nói.
– Được, em có thể lấy hắn ta. Nhưng con trai tôi sẽ mang đi. – Minh Trí cũng lạnh lùng đáp.
– Anh lấy quyền gì mà muốn bắt con tôi. – Rin hơi lo lắng.
– Lấy quyền là cha của nó. Trần gia chúng tôi không phải không nuôi nổi một đứa trẻ mà phải nhờ Phạm gia nuôi giúp.
– Từ khi tôi mang thai, sinh con, nuôi con đến hôm nay đều không có sự xuất hiện của anh. Anh không liên quan gì đến đứa trẻ đó. – Rin phủ nhận vai trò của Minh Trí.
– Ngày trước là em tự ý bỏ đi, hai năm qua tôi tìm em vất vả. Đến khi gặp lại em đã sắp làm vợ người khác, tôi không ép em quay về nhưng Trần gia tôi không muốn con cái của mình lưu lạc bên ngoài.
– Cả tôi và Tuấn Kiệt sẽ bảo vệ Tuấn Khôi, anh sẽ không bao giờ có được nó.
– Em xem, nếu như Tuấn Kiệt biết tôi chính là cha đứa trẻ của em. Bây giờ em lại đang ở phòng của tôi, xem anh ta có tin tưởng em không. Một nam một nữ từng có với nhau một đứa trẻ ở chung một phòng, có trời mới biết chuyện gì xảy ra bên trong.
– Anh… anh… bây giờ thì tôi đã biết tại sao tôi lại đau lòng đến mức tìm đến cái chết. Vì sao trước đây tôi lại có thể có con với anh, có phải bị anh cưỡng bức. – Rin khinh bỉ tột cùng.
– Em thật biết tự đề ình, Trần Minh Trí tôi lại cưỡng bức một cô gái như em sao. Tôi kể em nghe, trước đây là em câu dẫn tôi trước. – Minh Trí cười nữa miệng đáp. ( t/g: khi nào thì Rin của tui câu dẫn ngài vậy =.=”)
Rin nghe Minh Trí nói, gương mặt đỏ bừng vì tức giận và ngại ngùng, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa:” Tuấn Kiệt nhất định sẽ tin tôi và bảo vệ Tuấn Khôi.”
– Em nghĩ có thể đi ra khỏi nơi này dễ dàng sao? – Minh Trí kéo Rin về phía mình.
– Buông tôi ra – Rin hét
Minh Trí đẩy cô xuống chiếc giường lớn, ý chí vừa bị mất kiểm soát vì thái độ bướng bỉnh ngang tàn của Rin. Minh Trí muốn cô gái bất trị này phải dưới thân mình mà van xin. Nhưng vừa lao lên người Rin thì đóng đập cửa bên ngoài vang lên, là giọng Tuấn Kiệt.
– Trần tổng, xin anh mau mở cửa. – Tiếng đập cửa càng lúc càng vội.
Minh Trí nghe tiếng Tuấn Kiệt, rời khỏi người Rin khẽ cười nhếch:” Chồng em đến rồi, chúng ta bị bắt tại trận.”
– Đê tiện, hèn hạ. – Rin tức giận mắng chửi, trong lòng lo lắng Tuấn Kiệt sẽ hiểu nhầm.
– Nhưng nể tình em dù sao cũng là người sinh ra con tôi, tôi sẽ cho em một con đường sống với một điều kiện. – Minh Trí cười đắc ý.
– Anh muốn giở trò gì. – Rin nhìn Minh Trí căm hận.
– Cô đi vào bên trong, tôi sẽ ra gặp Phạm thiếu gia và đuổi hắn ta về.- Minh Trí nói.
– Điều kiện.
– Ngày mai, 9h tại khách sạn RITA phòng 1007.
– Hèn hạ, anh hẹn tôi tại nơi đó để làm gì. – Rin giật mình khi nghe điều kiện của Minh Trí.
– Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em. Chỉ là muốn nói chuyện ôn lại chút chuyện xưa. – Minh Trí mỉm cười.
Tiếng cửa phòng cùng tiếng gọi của Tuấn Kiệt cứ vang lên bên ngoài, Rin vừa rối mà không kịp