
suy nghĩ. Cô gật đầu rồi nhanh chóng đi vào bên trong. Minh Trí thấy Rin đã đi vào trong, anh đi ra mở cửa.
– Phạm thiếu gia, thật xin lỗi khi nãy tôi đang tắm. – Minh Trí mở cửa đáp.
– Trần tổng, tôi không thấy Ngọc Nhi nơi nào cả, đi một vòng hỏi các nhân viên thì họ bảo nhìn thấy anh bế cô ấy về phòng sao? – giọng Tuấn Kiệt như rung lên.
– À, khi nãy cô ta bất cẩn ngã xuống hồ sâu, lúc ấy không thấy Phạm thiếu gia bên cạnh nên tôi có vớt cô gái của anh lên. Lúc đó thấy cô ta có vẻ kiệt sức nên đành mang về phòng.
– Vì sao không về phòng cô ấy hoặc phòng của tôi?
– Tôi không nghĩ nhiều như vậy. – Minh Trí tỏ ra vẻ bất cần.
– Hiện tại, cô ấy ở bên trong sao? – Tuấn Kiệt liếc qua bên trong nhưng không thấy Rin.
– Không, vào phòng tôi một lúc không lâu, cô ấy bớt hoảng sợ thì đã ra về. – Minh Trí nói như không quan tâm/
– Cô ấy hiện tại không ở trong phòng, đi tìm khắp nơi cũng không có. – Tuấn Kiệt lo lắng nhìn xung quanh.
– Cô gái của anh, anh tự mình quản lý. – Minh Trí nói xong, đóng cửa lại mà đi vào bên trong.
Sau khi xác định Tuấn Kiệt đã bỏ đi ra xa phòng Minh Trí, Rin nhanh chóng ra khỏi phòng Minh Trí quay về phòng mình đề thay trang phục. Lúc nãy rơi xuống nước trang phục cô đã ướt cả. Rin vừa về đến phòng thì đã thấy Tuấn Kiệt lại đang ngồi trước cửa phòng mình chờ đợi, trong lòng Rin dâng lên cảm xúc có lổi với anh. Chuyện Trần Minh Trí nói anh ta chính là cha của con trai mình, Rin phân vân không biết nên hay không nên nói với Tuấn Kiệt. Cô đi tới phía Tuấn Kiệt đang như thất thần ngồi phía trước.
– Tuấn Kiệt, anh làm gì ở đây? – Rin đi tới hỏi.
Tuấn Kiệt nghe giọng Rin, ngước mắt lên nhìn cô rồi nhanh chóng ôm chầm lấy cô trong lòng:” Ngọc Nhi, em đi đâu vậy? Có biết anh rất lo lắng.”
– Em xin lỗi, khi nãy bị ngã xuống nước may nhờ có Trần tổng cứu giúp. – Rin không muốn Tuấn Kiệt lại cùng em gái mà anh đã nói là rất thương yêu có mẫu thuẫn nên không nói anh biết Kim Mai đã làm gì mình.
– Khi nãy anh đến phòng anh ta, anh ta nói em đã bỏ đi mất. Em đã đi đâu, anh đã đi khắp nơi tìm em. – Tuấn Kiệt nói.
– Em cảm thấy không khoẻ nên đã ra ngoài tìm mua thuốc, nhưng gần đây không có tiệm thuốc nào cả nên em quay về. – Rin nói dối.
– Em không khoẻ ở đâu, anh đưa em đi khám. – Tuấn Kiệt đưa tay lên trán Rin nói.
– Em không sao rồi, hiện tại chỉ thấy hơi mệt. Em muốn vào phòng nghĩ ngơi. – Rin đáp.
– Được, em nghĩ ngơi chút đi. – Tuấn Kiệt đưa cô vào bên trong.
Phiá xa, ánh mắt Minh Trí nheo lại. Nhìn cảnh người phụ nữ của mình thân thiết cùng người đàn ông khác ai ai không khó chịu như vậy. Minh Trí ra xe và bỏ về khách sạn không chào trước một lời.
Trong khách sạn, Minh Trí nhận được báo cáo từ Trần Hậu về công ty điện tử Phạm gia. Thật ra công ty điện tử của Phạm gia là do cha của Tuấn Kiệt quản lý, Tuấn Kiệt chỉ là một giám đốc bộ phận mà thôi. Có lẽ vì anh ta không nghe lời cha mẹ mà muốn cưới Rin nên Phạm lão không để lại công ty cho Tuấn Kiệt mà sức già chống chọi. Minh Trí đọc qua báo cáo rồi gọi cho Trần Hậu.
– Vâng, thiếu gia.
– Thiết kế mới của công ty Phạm gia chuẩn bị tung ra thị trường nên bọn họ đang cần huy động vốn. Dùng RoYal gây sức ép với những nhà đầu tư cho Phạm gia.
– Tôi hiểu.
– Còn nữa, kế hoạch có chút thay đổi. Cậu tung tin cho phóng viên, Trần gia và Kim sẽ sẽ kết thông gia.
– Thiếu gia, anh có ý gì? – Trần Hậu khó hiểu.
– Tất cả những ai muốn làm hại Rin, đều phải trả giá. – Minh Trí nói xong, nhanh chóng cúp máy. Trên tay anh cầm một ly rượu đỏ, uống cạn ly những suy tính.
Nhân viên trong resort thông báo Trần tổng có việc đột xuất nên đã về trước, Tuân Kiệt cảm thấy cuộc đi chơi này có chút vấn đề nên cũng đưa Rin và Kim Mai ra về. Trên xe, Kim Mai ra vẻ như không hể có chuyện gì xảy ra rôm ra trò chuyện cùng với anh họ, Rin thì im lặng không nói nhưng trong lòng cô đang lo lắng suy nghĩ chuyện khác. Trần Minh Trí chính là cha của đứa trẻ, có nên nói ra hay không?
********************
Tại khách sạn RITA, trong phòng 1007, Rin đang đứng trước cửa phòng phân vân không biết nên đi vào hay ra về. Thật ra trước đây khi không biết chút gì về quá khứ thì cô không quan tâm tới. Nhưng khi gặp người đàn ông này, lại nói rằng là cha cùa Tuấn Khôi nên Rin có chút tò mò về những chuyện trước kia. Anh ta cũng đả hứa sẽ không làm gì cô, chỉ là nói chuyện trước kia mà thôi. Rin bâng khuâng đứng trước cửa mãi, cuối cùng cũng gõ cửa phòng.
Minh Trí bước ra sau cánh cửa, anh mặc một chiếc áo sơ mi không gài nút với một chiếc quần rộng thoải mái. Dáng vẻ của Minh Trí quả thật là rất khiêu gợi, Rin nhần thấy thân thể của Minh Trí liền nhanh chóng đỏ mặt.
– Mời vào. – Minh Trí đợi Rin bước vào thì đóng cửa phòng lại.
– Tôi đã giữ đúng lời hứa. – Rin khẽ nói.
– Là em tò mò về quá khứ của mình, em muốn hỏi gì. – Minh Trí thoải mái ngồi trên chiếc ghế dựa lật tẩy suy nghĩ của cô.
– Tôi muốn biết tôi với anh đã kết hôn chưa? – Rin bắt đầu hỏi
– Chưa. – Minh Trí đáp
– Tên thật của tôi.
– Hà My, tôi thường gọi em là Rin.
– Gia đình tôi có mấy người.
– Cha, m