Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326315

Bình chọn: 8.00/10/631 lượt.

huần khiết kia mà cô không thể ở bên cạnh anh nữa. Tuấn Khôi đau lòng đến mức chỉ muốn đi theo cô, chợt bên tai lại nghe tiếng kêu thê lương của Rin, người mẹ hiền mà anh kính trọng nhất. Ra đi bỏ lại mẹ Rin, liệu mẹ anh có thể vượt qua nỗi đau cùng cực, vừa mất đứa con gái nuôi vừa mất đi người con trai duy nhất.– Tuấn Khôi, không được phép nghịch ngợm, mau vào trong nhà ngủ trưa cùng bà. – Hình ảnh ngày xưa tái hiện lại trong đầu anh, những ngày bé thơ cơ cực nhưng vô cùng vui vẻ.– Tuấn Khôi, baba mang về cho con rất nhiều đồ chơi nè, mau lại đây. – Hình ảnh Minh Trí xuất hiện, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.***– Bác sĩ, nhịp tim đã ổn định trở lại.– Thật không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, chúng ta như không thể can thiệp vào nhịp tim của bệnh nhân được.– Được rồi, tình trạng nguy hiểm đã qua rồi. Nhưng xem ra chưa thể chắc chắn được, phải căn dặn người nhà túc trực theo dõi.Minh Trí đứng trước giường bệnh của Tuấn Khôi, nhìn con trai vẫn còn đang trong cơn hôn mê sâu thì khẽ nói:” Mau tỉnh lại cho ta, ta sẽ mang Rose về lại cho con.” – Sau đó liền căn dặn người làm phải túc trực kĩ lưỡng rồi bỏ ra ngoài, chuyện quan trong hiện tại là tìm ra Rose.Trương Luật đến thăm Tố Uyên trong phòng giam, nghe tin Tố Tố đã chết thì vô cùng đau long, dù sao cũng chính là con gái mình mặc dù hai cha con chưa bao giờ nhận nhau.– Vì sao Tố Tố lại chết, không phải em nói kế hoạch rất hoàn hảo sao? – Trương Luật tức giận nói.– Chính là người nhà họ Trần giết chết con bé rồi dùng tiền bưng bít lại, còn việc em giao cho anh, anh đã chuẩn bị xong chưa? – Tố Uyên khẽ hỏi nhỏ.– Chết tiệt, vì sao lại xảy ra chuyện đó. – Trương Luật nói như muốn giết người.– Chuyện rất là dài dòng, lần này nếu anh giúp em xem như có thể trả thù. – Tố Uyên biết mình sắp dẫn dụ được TRương Luật thì mừng thầm.– Mọi thứ em nói trước đây anh đã chuẩn bị xong, nhưng kế hoạch thế nào? – Trương Luật hỏiTố Uyên khẽ ghé miệng mình vào tai Trương Luật mà nói, Trương Luật nghe xong liền tỏ ra kinh ngạc rồi lại gật gù.– Tố Uyên, mục đích của em là trả thù hay là cái gia sản kia? – Trương Luật tỏ ra không hài lòng.– Anh thử nghĩ xem, nếu gia sản Trần gia thuộc về chúng ta. Không phải lúc đó chúng ta muốn làm điều gì cũng được, chúng sống hay chết là do ta quyết. – Tố Uyên đáp,– Nhưng con bé kia không liên quan gì đến thù hận, lấy mạng của con bé có phải chúng ta quá tàn nhẫn. – TRương Luật là giang hồ một phương nhưng nghĩ đến kế hoạch kia vẫn xem ra quá ác đốc.Tố Uyên nhoẻn miệng cười, ánh mắt thâm sâu nhìn Trương Luật mà khẽ nói:” Vì kế hoạch của chúng ta, phải biết tàn nhẫn không nương tay, em tin tưởng anh Trương Luật.”– Khi nào thì chúng ta bắt đầu. – Trương Luật nói.– Ngày mai hãy đưa con bé xuất hiện, khéo một chút giống như chúng cướp về được sẽ không bị nghi ngờ. – Tố Uyên đáp.– Trần Minh Trí là kẻ gian manh, chỉ sợ khó lòng qua mặt đước hắn.– Anh yêu yên tâm, hiện tại con trai thì bất tỉnh, vợ hắn thì trầm cảm. Nay tìm được con gái giống như nhặt được vàng, hắn ta sẽ không thề nghi ngờ. – Tố Uyên cười đáp.Trương Luật ra về với những kế sách trong đầu, bắt đầu nhưng kế hoạch mà người tình của mình đã đưa ra, tàn ác và nhẫn tâm chính là lời nhận xét về kế hoạch này.Trương Luật lái xe trên đường thì phát hiện ra kẻ bám đuôi, biết chắc rằng người của Minh Trí đã đánh mùi ra được mà tìm đến hắn. Nhưng hiện tại chưa phải lúc để người của Minh Trí đi theo hắn, Trương Luật lách xe cắt đuôi một cách hoàn hảo sau đó lái xe nhanh vào một khu rừng cách thành phố khá xa.Hắn xuống xe dưới một căn nhà gỗ nhỏ nằm sâu bên trong khu rừng kia, bên ngoài hai tên canh gác cúi đâu chào Trương Luật. Trương Luật mở cách cửa gỗ ra, ánh sáng lùa vào ngôi nhà tối đen, cô gái nhỏ nhắn bên trong nhìn thấy ánh sáng liền hướng mắt ra nhìn nhưng hai mắt nhoè đi vì bị ánh sáng đột ngột trong khi ở trong bóng đêm quá lâu.– Ông là ai? – Rose sợ hãi nói.– Đến mang cô đi. – Trương Luật nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hiền lành kia liền không nỡ nhưng lại nghĩ đến Tố Tố cũng bị chính người Trần gia giết chết, hắn giết chết con bé này là để trả thù cho con gái.– Ông muốn đưa tôi đi đâu, tôi muốn về nhà. Xin ông thả tôi ra đi, tôi không có thù hận gì với các người mà. – Rose khẽ rơi nước mắt.Trương Luật không đáp lời, ra lệnh cho bọn đàn em mang Rose ra ngoài.– Xử lí cho gọn vào, rõ chưa. – Trương Luật thì thầm vào tai 2 tên đàn em.– Dạ thưa đại ca.Trương Luật quay đầu ra xe, giao lại Rose cho hai bọn chúng xữ lí. Quả thật ra tay với một đứa trẻ trạc tuổi con gái mình, quả thật không thể nào tự mình ra tay.Đợi Trương Luật lái xe đi, cả hai tên gớm giếc kia nhìn Rose như vớ được vàng. Một cô gái xinh đẹp với nước da trắng nõn, mái tóc dài xoã ra tuy hới rối nhưng vô cùng xinh đẹp.– Dù sao nó cũng phải chết, chúng ta phải hưởng trước. – Một tên nói.– Haha, ý mày thậ khớp với ý tao.Cả hai tên cười ghê tỡm.Rose hoảng sợ, trên người bị trói chặt không thể nào chống cự được nếu như bọn chúng muốn đụng vào cô. Dù có chết cũng phải chết trong sạch, không thể để tấm thân trong trắng này bị bọn côn


XtGem Forum catalog