Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326343

Bình chọn: 8.00/10/634 lượt.

Hoàng Quân tiến về phía Anh Thư đang ngồi nghĩ mệt sau phần tập luyện của mình.– Cảm ơn anh. – Anh Thư mỉm cười đón nhận chai nước trên tay Hoàng Quân.– Cố gắng lên, anh thấy em rất có triển vọng trở thành một ca sĩ nổi tiếng. – Hoàng Quân ngồi xuống gần bên Anh Thư nói.– Em cũng hy vọng mình làm được điều đó, cảm ơn anh đã mời em đến show này. Em không ngờ một ca sĩ như em lại được anh để mắt tới. – Anh Thư tất nhiên trong lòng cũng thắc mắc.– Là đàn anh, tất nhiên phải tạo cơ hội cho những người đi sau chứ. – Hoàng Quan cưới đáp. – Sắp tới sẽ có một màn trình diễn song ca giữa chúng ta, hy vọng chúng ta sẽ phối hợp thật tốt.– Em sẽ cố gắng, mặc dù rất là hồi hộp. – Anh Thư vui vẻ đáp, song ca với Hoàng Quân là điều nhiều ca sĩ khác đều mong muốn.– Chúng ta tiếp tục tập luyện thôi. – Hoàng Quân cầm tay Anh Thư kéo đi. Điều này khiến Anh Thư giật mình, sau đó ngại ngùng rút tay khỏi Hoàng Quân.– À, chúng ta tập luyện thôi. – Anh Thư ngượng ngùng mỉm cười.Thiên Bảo đi đến căn chung cư để xem qua cuộc sống của cô gái kia như thế nào, anh cũng không hiểu vì sao trong lòng luôn nghĩ đến cô gái xa lạ này.– Cô ta đâu rồi? – Thiên Bảo đi vào bên trong thì nhìn thấy chị quản lý đang từ bên trong đi ra.– À, Anh Thư đang tập luyện cho show mới. Dạo này cô ấy rất là bận rộn.– Cô ta đang ở đâu? Giờ này vẫn chưa về sao? – Thiên Bảo tò mò hỏi, hiện tại đã hơn 10h tối.– Là ở sân khấu xxx, cậu đến thăm Anh Thư sao? Tôi sẽ nói trước với cô ấy sắp xếp thời gian, vì cô ấy dù sao cũng là người mới nên cần cố gắng. Tôi về nhà lấy một ít đồ cho cô ấy.– Không, tôi chỉ tiện đường ghé qua. Tôi về đây. – Thiên Bảo quay lưng bước đi.Chiếc xe hơi màu vàng lái thẳng đến sân khấu xxx, Thiên Bảo đeo khẩu trang màu đen, đội chiếc nón màu đen, mặc một chiếc áo khoác da màu đen đi vào bên trong. Nhìn bên ngoài khó ai có thể nhận ra đây chính là diễn viên Thiên Bảo nổi tiếng.Thiên Bảo đi vào bên trong, trên sân khấu hiện tại chỉ còn lại một người đó chính là Anh Thư, cô đang cố gắng tập dợt cái vũ điệu sao cho khớp lời lời bài hát. Thiên Bảo đứng trong một góc tối ngắm nhìn, sau đó liền thấy Anh Thư trong một điệu nhảy xoay người mà té ngã liền đứng lên muốn đi tới thì từ phía xa nhìn thấy một người đàn ông khác đang đi tới gần Anh Thư thì Thiên Bảo dừng lại khẽ quan sát.– Em có sao không? – Hoàng Quân chạy tới cũng trong khi từ bên trong sân khấu ngắm nhìn cô gái trong lòng.– Dạ, anh chưa về sao? – Anh Thư ngạc nhiên khi Hoàng Quân vẫn còn nơi này.– Ừ! Anh có một số việc nên quay lại. – Hoàng Quân khẽ đáp. – Chân em có sao không, không nên quá sức như vậy.– Em không sao đâu. Lần này là cơ hội rất tốt với em, em phải nỗ lực hết sức mình để không phụ lòng kì vọng từ anh. – Anh Thư cười gượng vì chân cô đang rất đau.– Được rồi, anh đưa em về. – Hoàng Quân đỡ Anh Thư đứng lên.– Không dám phiền anh đâu, chị Châu sẽ nhanh chóng tới mà. – Anh Thư khẽ từ chối.– Không sao, anh sẽ đưa em về. – Hoàng Quân nhất định muốn đưa Anh Thư về.Anh Thư được Hoàng Quân đỡ đi từng bước nhưng chân cô đau buốt, nếu cô cố gắng đi như vậy chỉ sợ nó sẽ bị thương nặng hơn. Hoàng Quân nhìn thấy nét đau đớn trên gương mặt cô liền bế cô trên tay mà đưa đi.– Á, em có thể tự đi, anh đừng làm vậy. – Anh Thư hoảng hốt.– Em nên ngoan ngoãn đi, nếu như em cố gắng bước đi thì cho đến ngày công diễn khó có thể khoẻ mạnh bình thường được. Anh làm điều này chỉ vì buổi biểu diễn mà thôi.Anh Thư nghĩ những lời nói của Hoàng Quân nói cũng đúng nên đành im lặng để anh bế mình trên tay ra xe mà không hề hay biết ở phía xa có một ánh mắt như rực lửa nhìn hai người phía dưới. Trong lòng Thiên Bảo nóng giận như lửa đốt, cô gái kia lại dám để một nam nhân khác bế trên tay như vậy, lại thích đi câu dẫn đàn ông sao. Trong lòng vô củng tức giận, Thiên Bảo quay lưng bước đi không hiểu trong lòng mình vì sao tức giận như vậy, chỉ có cảm giác như bị cướp mất thứ gì đó rất quý giá.Anh Thư được Hoàng Quân đưa về, sau khi chào tạm biệt và cảm ơn anh thì cô bước vào bên trong. Anh Thư khi nãy đã nhắn cho chị Châu rằng có Hoàng Quân đưa về nên nghĩ chị ấy đang ở bên trong nên vui vẻ đi vào. Anh Thư vừa mở cửa ra, bên trong không sáng đèn như bình thường mà tối đen.– Bình thường khi ngủ chị ấy cũng mở đèn mà. – Anh Thư khẽ nói nhỏ.Cô bước vào bên trong, đang tính đưa tay mở đèn thì từ một bên cửa một bàn tay rắn chắc ôm lấy cô, bịt miệng Anh Thư không cho cô la hét. Cánh cửa kia đóng chặt lại bằng một cú đẩy chân. Anh Thư bị động hoàn toàn và rất hoảng sợ, miệng bịt chặt lại không thể kêu cứu. Bỗng trong lòng cô nhớ đến Thiên Bảo, những lần cô gặp nguy hiểm anh luôn xuất hiện giúp đỡ nhưng lân này thì thôi như xong, không thể hy vọng được nữa.Bóng đen kia như quen thuộc căn nhà này, tuy không một chút ánh sáng nhưng lại đi lại một cách thành thực. Bóng đen bế Anh Thư trên tay, đi vào bên trong phòng ngủ mà không va vào bất cứ thứ gì. Anh Thư được quăng mạnh xuống giường, đôi bàn tay xé toạt bộ quần áo trên người Anh Thư. Anh Thư hoảng sợ la hét, nhưng cô quên mất đây chính là phòng cách âm, cô có hét n