
hư thế nào cũng không ai có thể nghe thấy.– Làm ơn, tha cho tôi. – Anh Thư rút người lại về một góc mà khóc lóc.Biết mình đã doạ cho cô ta sợ chết khiếp, Thiên Bảo nhoẻn miệng cười đểu giả đi tới phía công tác điện mà mở sáng lên. Anh Thư ngước mắt lên nhìn người đàn ông phía trước chính là Thiên Bảo thì vô cùng kinh ngạc lắp bắp nói không nên lời.– Anh… vì… sao… là… anh?– Cô ngạc nhiên sao? Không phải cô rất hứng thú với đàn ông sao?– Anh… nói vậy là ý gì? – Anh Thư lau dòng nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt.– Chẳng phải tôi đã nói, hiện tại cô chính là do tôi dùng tiền mua về nên cô không được phép qua lại với bất cứ người đàn ông nào.– Tôi biết. – Anh Thư nghe lời Thiên Bảo nói xong, cuối đầu nói.– Cô biết sao? – Thiên Bảo đi tới, dùng tay nâng cằm Anh Thư lên, nhìn thẳng vào mắt.– Anh nói xem, tôi là qua lại với người đàn ông nào mà lại khiến anh tức giận như vậy. Anh là kẽ độc tài độc đoán, tôi muốn thoát khỏi anh. – Anh Thư nhớ lại chuyện vừa rồi trong lòng vô cùng oán giận, anh ta có quyền làm như vậy với cô sao?– Cô chắc chắn muốn thoát khỏi tôi? – Thiên Bảo nghe xong vô cùng tức giận.– Tôi rất cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng tôi làm sao có thể chịu được một kẻ vô lý như anh. Anh cứ điên lên sẽ lại làm cách này hù doạ tôi sao?– Tiền tôi đầu tư vào cô cũng không phải số nhỏ, nhưng hiện tại tôi lại không cần tiền nên nếu cô muốn trả lại cũng không được.– Anh muốn gì tôi mới có thể thoát được anh. – Anh Thư oán giận nói.– Một đêm của ca sĩ Anh Thư, xem ra cô cũng có giá. – Thiên Bảo hất mặt cười đểu.– Anh… đê tiên. – Anh Thư tức giận mắng chửi.– Vì cô muốn thoát khỏi tôi thì chỉ còn cách đó.– Tôi không phải hạng người đó. – Anh Thư tức giận đứng lên, lấy chiếc mềm che thân bước ra ngoài.– Chúng ta giao dịch. – Thiên Bảo nhìn thấy Anh Thư tránh né mình liền tức giận, kéo chiếc mềm ra khỏi tai cô để lộ đường nét cơ thể.Thiên Bảo dùng sức đẩy cô xuống chiếc giường lớn, đôi bàn tay giữ lấy tay cô không để cho cô thoát thân.– Thiên Bảo, đừng làm như vậy mà. Tôi không muốn, không muốn thoát khỏi anh nữa.– Đã quá muộn rồi. – Thiên Bảo đưa bờ môi mình lên bờ môi Anh Thư, mạnh bạo chiếm đoạt bờ môi cong cua cô.Anh Thư không phải lần đầu tiên hôn anh, nhưng đây chính là lần đầu anh hôn cô chính là hôn cô chứ không phải nhầm tưởng với người khác. Anh Thư cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn kia bằng con tim thổn thức, bằng tình cảm thầm kín dành cho người đàn ông kia.Thiên Bảo đẩy Anh Thư ra khỏi cơ thể mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường nhất miệt thị: “ Xem ra cô rất thèm khát đàn ông nhỉ, nhưng tôi lại không có hứng thú với cô.”– Anh… anh… – Anh Thư bất ngờ nhìn Thiên Bảo.– Từ nay, xem như tôi và cô không quan biết. Cô được tự do… – Thiên Bảo nói xong quay lưng đi.Anh Thư ấm ức ôm chiếc gối khóc sướt mướt, tình cảm cô dành cho anh là sai sao. Nụ hôn kia cuồng nhiệt như vậy, vì yêu anh mà cô đáp trả nên trong mắt anh cô chính là một loại phụ nữ lăng loằng hay sao. Anh Thư đau lòng đến mức chỉ muốn chạy đi đâu đó thật xa, để quên đi bản thân mình là ai, quên đi người đàn ông trong lòng cô đang hiện hữu….******************Trong một căn phòng màu tráng toát, một cô gái được băng bó vết thương trên gương mặt, và nhiều nơi trên thân thể yếu mềm kia. Cô gái hôn mê sâu, vị bác sĩ trẻ đứng nhìn một lúc sau đó liền rời đi.– Bác sĩ, cô gái đó phải làm thế nào đây, không có người thân đến nhận.– Tôi mang cô ta về đây thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.– Gương mặt cô ấy có thể sẽ không thể phục hồi được, vết thương quá sâu.– Đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ quyết định.Minh Tuấn là một vị bác sĩ trẻ của vùng núi này, anh chính gốc là dân thành phố nhưng vì lòng tốt của một y sĩ nên anh chọn vùng núi này công tác để cứu giúp những người nghèo. Trong một lần lên rừng tìm những loại thuốc do người trong làng chia sẽ, anh gặp Rose đang nằm bất động dưới chân núi. Vệt máu trên gương mặt, toàn thân cô đầy vết thương nhưng hơi thở vẫn còn một cách yếu ớt. Anh liền mang cô về bệnh viện để chữa trị, vật xướt trên gương mặt cô khá sâu và với kinh nghiệm của một bác sĩ anh biết những dấu vết đó sẽ đi theo cô suốt đời.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Ngoại truyện 21 Chương Ngoại truyện TYĐS phần 22: Gặp lại tại trung tâm RoYalTuấn Khôi xuất viện trong sự vui mừng của mọi người, đối với nhà họ Trần đây là niềm vui lớn nhất. Rose bình an vô sự trở về, Tuấn Khôi tỉnh lại sau cơn mê man kéo dài khá lâu, mọi thứ sẽ trở lại giống như trước đây, mọi người vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau. Đó chính là ước mơ của Rin, người phụ nữ luôn muốn những thứ tốt đẹp nhất đến với những đứa trẻ mà cô hằng thương yêu nhất.Tuấn Khôi bước vào bên trong căn biệt thự nguy nga của nhà họ Trần, nhìn thấy mọi người đang đứng bên trong đợi mình trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuối cùng mọi việc đã qua đi. Từ ngày anh tỉnh lại, nghe mẹ Rin nói rằng Rose bình an vô sự quay về thì Tuấn Khôi cảm thấy cuộc sống này vô cùng ý nghĩa, rằng cô gái trong lòng anh đang được những người yêu thương cô chăm sóc.– Tuấn Khôi, ta có chuyện muốn nói với con. – Rin ngồi