
i mà còn đợi tôi đút sao?”– A! Không… em… sẽ tự ăn được mà. – Anh Thư ấp úng khi nhận được ánh mắt đáp trả của Thiên Bảo.Hai người dùng bữa xong, Anh Thư mới nhận ra xung quanh thật sự không có một bóng dáng ai ngoài hai người bọn họ.– Nơi này đồ ăn cũng ngon thế mà vắng khách quá nhỉ?– Có lẽ vậy. – Thiên Bảo không nhìn đáp.– Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì kế tiếp đây? – Anh Thư nói.Tiếng nhạc du dương vang lên, Thiên Bảo đi về phía Anh Thư nói:” Tôi có thể mời em nhãy với tôi một bản.”Anh Thư cúi đầu sau đó khẽ cười:” Haha, tôi không biết nhảy.”Thiên Bảo không biết phải xữ lý tình huống này thế nào. Theo như mẹ Thiên Kim kể cách mà ba anh cầu hôn mẹ thì là sau khi họ nhảy với nhau một bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng, cha quỳ xuống cầu hôn và trao nhẫn ẹ. Nhưng hiện tại thật không công bằng, vì sao cô ta không biết nhảy chứ.– Tôi sẽ dạy em. – Thiên Bảo nói.– Em chỉ sợ đạp chân anh thôi. – Anh Thư lắc đầu.Dù vậy Thiên Bảo quyết tâm thực hiện đúng như những gì mẹ ah đã kể, nhất định phải nhảy xong một bản nhạc này.– Á. – Anh Thư hét lên nhin xuống đây, đôi giày cao gót của cô đang nằm trên chân Thiên Bảo.Thiên Bảo mặt chuyển sang nhiều màu sắc khác nhau, chỉ muốn chôn sống cô gái hậu đậu trước mặt.– Em xin lỗi. – Anh Thư cùi đầu nói. – Em không học nữa, em sợ lại dẫm lên chân anh.– Em nói đúng. – Thiên Bảo không thể chịu nỗi nữa hét lớn. – Tắt nhạc đi. – Tiếng nhạc bỗng dưng tắt đi, không gian im thin thít.Anh Thư vẫn cúi đầu, Thiên Bảo đứng đối diện cô. Anh lấy tay ngước mặt cô lên thì thấy dòng lệ lăn dài trên má.– Sao… em lại khóc? – Thiên Bảo hoảng hốt, cô ta dẫm chân anh cơ mà.– Tôi… tôi thật kém cỏi, chỉ là khiêu vũ cũng không biết, hại anh bị tôi giẫm lên chân nhiều như vậy. – Anh Thư buồn bã nói/– Không phải ai sinh ra cũng tự biết đâu, vì em chưa học qua mà thôi. Tôi cũng không trách em mà, đừng khóc nữa. – Thiên Bảo lau đi dòng nước mắt trên bờ mi Anh Thư.– Ừ! Em sẽ không khóc nữa. – Anh Thư được bàn tay anh lau giọt nước mắt, bỗng trái tim lại rộn ràng.Thiên Bảo cảm thấy đây chính là thời cơ đã chính mùi, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp sau đó quỳ xuống dưới chân Anh Thư.– Anh Thư, chúng ta hãy quên những chuyện không vui trước đây. Anh đã yêu em từ r6t1 lâu nhưng không dám thừa nhận, anh sợ sẽ khiến em không hạnh phúc nếu như anh ngộ nhận. Nhưng hôm nay, anh nhận ra tình cảm này dành cho em là chân thật, là tình yêu. Anh Thư, anh yêu em.Anh Thư trái tim ngày càng đập nhanh hơn, cô không ngờ Thiên Bảo lại đang tỏ tình với cô một cách lãng mạng như vậy.– Chúng ta kết hôn đi. – Thiên Bảo nói, bật ra trong hộp có cặp nhẫn lung ling chói loá.Anh Thư nhìn Thiên Bảo rồi nhìn cặp nhẫn liền khóc oà.– Sao em lại khóc nữa. – Thiên Bảo đứng lên ôm Anh Thư vào lòng.– Em và anh còn chưa hẹn hò, chưa cùng nhau mặc áo đôi đi dã ngoại, cũng chưa từng xem phim, đi công viên chung… vì sao anh đã muốn kết hôn rồi, anh muốn em trở thành bà nội trợ khi chưa dắt em đi đâu à.Thiên Bảo chỉ biết kêu trời, vì sao ngày xưa baba Trần Hậu dùng cách nào mà mẹ Thiên Kim gật đầu. Còn anh, lại bị bắt bẻ thế này.– Được rồi, vậy anh sẽ hỏi lại nha.Anh Thư gật đầu.– Em chấp nhận làm bạn gái anh nha. – Thiên Bảo hỏi, thật là không có một chút giống với kế hoạch lập ra.– Em đồng ý! – Anh Thư nhào lên ôm Thiên Bảo. – Em yêu anh, rất nhiều!.Thiên Bảo đưa tay ôm Anh Thư vào lòng, trái tim của cả hai người đang cùng chung một nhịp đập, chính là nhịp đập tình yêu.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Ngoại truyện 38.1 Chương Ngoại truyện TYĐS phần 38.1: The end couple 2: Tuấn Khôi & RoseKen đi công tác đột xuất một tuần, nhưng vì Rose nói đã có cô gái tên Tiểu Ái kia đến ở cùng chăm sóc nên trong lòng một phần nào yên tâm. Mặc dù chưa lần nào gặp mặt cô gái kia, nhưng nghe Rose kể lại cô ấy chính là ân nhân của con gái, Ken có một chút biết ơn.Ngày Ken về nước, Rose nhất quyết đòi ra sân bay đón Ken, vì vậy Tiểu Ái rất lo lắng nên đành đi theo cô, Rose đang mang thai nên đi lại rất không tiện cho lắm, thế mà vẫn không bỏ được thói quen chạy nhảy.– Baba em mà gặp chị chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên cho xem.– Vì chị giống mẹ em sao? Từ khi vào nhà em, nhìn thấy di ảnh của mẹ em chị cũng rất bất ngờ, chị thật sự giống bà đến kì lạ.– Từ bé em đã mất mẹ, em chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình ngoài đời thật cả. Nhưng từ khi gặp chị, em cảm giác như được gặp mẹ em vậy, vậy nên nếu chị là mẹ em thì thật tốt. – Rose nắm lấy tay Tiểu Ái, cô là thật sự hy vọng Tiểu Ái là mẹ của mình.Tiểu Ái nghe xong, nghĩ rằng Rose lại đùa giỡn quá đà, dùng tay cốc đầu Rose mỉm cười nói:” Đừng nói bậy nữa.”– Không đâu, em nói thật mà. – Rose phân trần.– Đừng đùa giỡn nữa. – Tiểu Ái nói xong nhìn về phía đoàn người đang bước ra từ cửa ra bên trong sân bay. – Họ ra rồi kia, trong số đó ai là baba em.Rose vội nhìn theo hướng tay của Tiểu Ái, nhìn thấy baba Ken đang bước ra liền nhanh chóng chạy tới đón Ken.– Này, em không được chạy, con bé này. – Tiểu Ái không kịp ngăn cản, lắc đầu chạy theo.Ken từ bên trong ra nghe tiếng con gái liền mỉm cười đi tới, ôm lấy Rose.– Con