Ring ring
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325410

Bình chọn: 10.00/10/541 lượt.

gái khoẻ không, cháu của ta co khoẻ không? – Ken nói.– Baba, con khoẻ, tiểu tử ấy cũng khoẻ. – Rose buông Ken ra. – Baba, đây là chị Tiểu Ái, con đã kể với baba trước.Ken nhìn Tiểu Ái, hơi ngẩng người một chút.– Tôi là Tiểu Ái, xin chào ông chủ. – Tiểu Ái cuối đầu nói.– Chào cô. – Ken gật đầu. – Đừng gọi là ông chủ, cứ gọi tôi là Phạm lão gia.Rose không đồng ý liền nói.– Baba con còn rất trẻ, gọi là lão gia nghe rất là già đó nha. – Rose nhìn sang Tiểu Ái nói. – Chị gọi baba em là anh đi, nghe cho trẻ. – Trong lòng đang tính toán chuyện đen tối.Lần này đến lượt Ken gõ đầu Rose vì tội ăn nói lung tung.– Xin lỗi cô, Tiểu Ái. Con bé sắp làm mẹ nhưng tính tình lại quá trẻ con. – Ken nhìn Tiểu Ái không rời, vì sao cô lại quá giống Pi như vậy.Rose trề môi, quay mặt tỏ ra giận dỗi.– Con không thèm nói chuyện với hai người nữa.– Được rồi công chúa nhỏ của ta, con muốn gì cũng được mà. – Ken cưng chiều.– Phạm lão gia, đưa vali cho tôi, tôi sẽ mang ra xe giúp ông. – Tiểu Ái nói, tay cầm lấy vali của Ken.Ken nhìn Tiểu Ái liền nói:” Không sao đâu, tôi sẽ tự mình mang ra làm sao có thể để một cô gái giúp mình chứ.”Trên xe, Tiểu Ái ngồi phía trên, còn Ken và Rose ngồi phía sau cùng nhau nói chuyện nhưng Rose mệt vì mùi xe nên ngã lưng vào vai Ken mà ngủ. Ken nhìn vào kính chiếu bên trong xe, không biết từ khi nào đang ngắm nhìn Tiểu Ái, cô gái này lại khiến Ken có cảm giác đau lòng như vậy, khiến anh nhớ đến Pi, đến cái chết thương tâm của Pi.Tiểu Ai nhìn ra ngoài ngắm cảnh, bất ngờ quay vào bên trong thì phát hiện ánh mắt ưu tư của Ken đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau qua tấm gương, Tiểu Ái e ngại quay mặt đi, Ken hơi khó xữ một chút, dù gì Tiểu Ái cũng chỉ là một đứa trẻ không nên khiến cô ta khó xữ.Quay về biệt thự Phạm gia, Ken bé Rose về phòng ngủ còn Tiểu Ái xách giúp anh vali vào bên trong. Cô lần đầu tiên bước chân vào căn phòng của người chủ căn nhà này, gam màu xám tro khiến căn phòng càng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Tiểu Ái đặt vali gần tủ rồi dự định bước ra, cô nhìn thấy trên bàn tấm hình của mẹ Rose với nụ cười hiền lành. Tiểu Ái đặt tấm hình lại vị trí cũ đi ra khỏi căn phòng với suy nghĩ:” Ông ấy là người thật đáng ngưỡng mộ, mẹ Rose mất đã lâu như vậy nhưng ông ấy vẫn một lòng và bà.”Tiểu Ái vừa mở cửa đi ra khỏi phòng thì Ken cũng mở cửa bước vào bên trong, hai người đụng phải nhau khiến cô té ngược về phía sau, Ken nhanh tay đỡ Tiếu Ái kéo vào lòng mình. Cảnh tượng này, khiến hai người bất động vài giây, Tiểu Ái nhanh chóng rời vòng tay Ken cúi đầu nói.– Phạm gia, xin lỗi… tôi xin phép về phòng. – Tiểu Ái nhanh chóng bỏ đi.Ken nhìn theo Tiểu Ái bước đi, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự.Tiểu Ái nhanh chóng chạy về phòng mình, gương mặt đỏ bừng bừng, toàn thân nóng lên, tim đập thình thịch mạnh hơn.– Không phải chứ, chỉ là mình bị ngã và ông ấy đỡ mình thôi mà, cảm giác này là gì đây. – Tiểu Ái đưa hai bàn tay áp vào má, xua đi những cảm giác kì lạ đang có.Cũng một tuần trôi qua, Tuấn Khôi không liên lạc với Rose, anh biết anh càng đến gần Rose càng đẩy anh ra xa, câu hỏi kia của cô anh đã tìm được câu trả lời, chỉ là trong lòng Tuấn Khôi lo sợ, Rose cố chấp không chịu thừa nhận. Tình yêu của họ chưa bắt đầu đã có sóng gió, hiện tại là những nghi ngờ, tiếp theo anh không thể xác định rằng trong đầu cô gái đó có ý định kết thúc nó hay không.Trong buổi tiệc chia tay Minh Trí và Rin sẽ lên đường đi khắp đất nước, về những vùng khó khăn để giúp người nghèo. Buổi tiệc chia tay thân mật chỉ có những người trong gia đình, và tất nhiên Ken và Rose cũng được mời đến.Buổi tiệc trong biệt thự họ Trần, mọi người quây quần nhau cười nói, chỉ là Rose luôn tránh né cái nhìn của Tuấn Khôi.– Rose, khi nào con sinh cháu cho ta, ta sẽ về thăm con. – Rin mỉm cười nói.– Dạ mẹ, mẹ đi nhớ phải bảo trọng sức khoẻ nhé. – Rose nói.– Nhưng con khi nào thì mới chịu về đây cùng Tuấn Khôi, một mình ở tại căn biệt thự rộng lớn này, Tuấn Khôi sẽ rất cô đơn.– Mẹ, chuyện này hãy để bọn con tự mình giải quyết, con đang chờ câu trả lời từ anh ấy.– Ta chỉ nhờ con, hãy thay ta chăm sóc Tuấn Khôi. – Rin nói, ánh mắt hướng đến Tuấn Khôi đang nhìn về phía họ. – Ta đi vào trong cùng mọi người, con vào cùng ta chứ.– Còn muốn ở lại đây hít thở không khí một chút, mẹ vào trước đi ạ. – Rose đáp.Rin bước vào bên trong, Rose hướng mặt ra phía ban công đón không khí trong lành. Từ phía sau Tuấn Khôi đi tới, dùng áo vest của mình khoát lên người Rose.– Nơi này rất lạnh, em sẽ bị cảm đó. – Tuấn Khôi nói.– Cảm ơn. – Rose không quay lại, mặt vẫn hướng về phía bên ngoài.– Em sẽ tránh né anh đến khi nào?– Khi anh trả lời câu hỏi của em. – Rose mở đôi mắt ra và nói.Tuấn Khôi đưa hai tay lên bờ vai của Rose, xoay người cô lại hướng đối diện mình.– Anh đã có câu trả lời cho em, nhưng anh muốn em hứa với anh một việc. – Tuấn Khôi nhìn vào đôi mắt của Rose mà nói.– Việc gì? – Rose hỏi lại.– Hãy hứa với anh, đứa trẻ trong bụng em dù có chuyện gì xảy ra cũng phải để nó mang họ Trần.Rose không kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói Tuấn Khôi, chỉ nôn nóng nghe câu trả lời