
mà yên giấc ngủ.*************************************Rin và Pi ngày sang ngày sống cùng nhau tại biệt thự hoa hồng trắng nhưng Rin không hề biết cô chính là chủ nhân căn biệt thự này nên trong lòng muôn lo lắng kiếm tiền để lo cho cuộc sống sau này khi mà chủ nhân căn biệt thự này quay về cô và Pi sẽ có tiền mà sinh sống nơi khác.Bé con trong bụng của Pi đã được 6 tháng rồi nên Rin càng lúc càng lo lắng hơn. Đôi khi Rin tự hỏi cha của đứa bé này là ai trong khi Pi chưa hề có bạn trai nào, nhưng Rin không hỏi Pi thêm một lần nào vì sợ tâm trạng Pi sẽ buồn hơn.– Rin, xem ra cậu có thể đi chầm chậm được rồi. – Pi vừa đỡ Rin đi trong bài vật lí trị liệu.– Cảm ơn cậu, nhờ cậu mà mình có thể vượt qua những ngày phải ngồi một chổ rồi. – Rin thật rất biết ơn Pi.– Cậu nói gì vậy? Chính cậu là người đã giúp đỡ mình rất nhiều khi ở Trần gia. – Pi xúc động nhớ lại chuyện cũ nên lỡ lời.– Trần gia…? Chúng ta từng ở nơi có tên là Trần gia sao? – Rin ngạc nhiên nhìn Pi– À, không, mình nhầm, không có gì đâu. – Pi vội nói lảng tránh đi.– Cậu có chuyện gì giấu mình sao? – Rin nghi ngờ hơn khi Pi tỏ vẻ lảng tránh như vậy.– Không có chuyện gì cả, thôi hôm nay đến đây là được rồi mình còn đi tưới hoa nữa. – Pi vội nói rồi đỡ Rin ngồi xuống mà nhanh đi về phía vườn hoa.Rin nhìn theo hướng Pi mà trong lòng nghi ngờ hơn bao giờ hết: Pi có chuyện gì giấu mình sao, Trần gia là nơi nào vì sao mình lại không nhớ rằng từng sống nơi đó chứ. Rin cố gắng suy nghĩ nhưng càng nghĩ thì đầu cô càng nhức nhố, Rin ôm đầu đau đớn chóng mặt ngất ngã xuống đất, đầu cô đập mạnh xuống sàn.Rin mơ thấy một chàng trai đi đến bên cô, thì ra là tên nhà giàu khó ưa đó. Anh ta cứ thế mà càng lúc càng tiến về phía cô, sau đó nắm lấy đôi bàn tay của cô rồi bế cô lên mà đưa cô vào một vườn hoa hồng trắng tuyệt đẹp. Trong lòng cô có cảm giác vô cùng bình yên và hạnh phúc khi được anh bế trên tay mang đi đến nơi ngọt ngào này.– Rin, đi theo anh.– Anh là ai?Người đàn ông kia không trả lời, đôi môi cứ thế mà chiếm lấy đôi môi của cô. Một cảm giác thật quen thuộc như đã từng trải qua, Rin say mê trong nụ hôn với anh ta nhưng bên tai lại nghe tiếng gọi.– Rin, đừng đi với anh ta, anh ta chỉ mang lại đau khổ cho cậu. – Pi từ phía xa mà nói.– Pi, cậu quen anh ấy sao? – Rin nhìn qua Pi rồi nhìn sang Minh Trí.– Nghe lời mình, đừng nhận lời theo anh ta. – Pi nói như hét lên– Rin, tin tưởng anh, hãy đi theo anh. – Minh Trí nhìn cô âu yếm nói.Rin nhìn Pi rồi nhìn Minh Trí, từng lời nói của hai người cứ vang lên trong tai cô, cô nhắm mặt lại những hình ảnh ngày xưa như một bộ phim ngắn tái hiện lại trước mắt Rin. Hai dòng nước mắt cô chảy xuống, cô mở mắt ra nhìn thấy Pi đang lo lắng mà nhìn cô.– Rin, cậu có sao ?– Đây là đâu Pi? – Rin mệt mỏi, đầu rất đau mà hỏi.– Đây là bệnh viện, tớ đi tưới hoa vào trong thì thấy cậu nằm trên sàn nhà. Mình liền gọi Trần Hậu đến đưa cậu vào đây?– Ừ, Pi à, mình vừa mơ thấy Minh Trí. – Rin rướm nước mắt mà nói.– Rin, cậu đã nhớ ra Minh Trí sao? – Pi hoảng hốt hỏi.– Mình không giận cậu vì đã giấu mình, cậu đúng Pi à, ở bên cạnh anh ấy mình chỉ có đau khổ. – Rin buồn bã nói.– Chuyện này đề sau đi Rin, cậu thấy thế nào rồi. – Pi nắm lấy tay Rin hỏi.– Tớ không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn.Rin im lặng nhắm mắt lại, cô nhớ đến cô gái bên cạnh Minh Trí ở bệnh viện, rồi nhớ đến gương mặt cô gái trong máy tính của anh. Tuy có đôi nét đã già dặn hơn nhưng đó chính là nét mặt của cô ấy. Thì ra đó chính là người anh ấy yêu, vì vậy nên mới lạnh lùng với cô. Nước mắt Rin tự ro8t1 ra khỏi khoé mi, lòng đau như cắt nhưng cô cũng khẽ nói trong tận đáy lòng.– Minh Trí, anh và em sinh ra có lẽ không phải dành cho nhau.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 40 Chương 40: Chọn lựa của Minh Trí – Nổi đau của Hà MyTrần Phó Quang dừng xe trước của biệt thự Trần gia rồi bước xuống xe đi vào biệt thự to lớn trước mắt. Minh Trí từ khi bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn 10 năm trước thì trở thành một con người khác và thật sự tài giỏi nhưng anh trở nên lạnh lùng và khó gần. Vài năm sau tai nạn năm đó anh đưa Royal lên tầm quốc tế và tự mình mua căn biệt thự này mà dọn ra ngoài ở riêng. Lúc đầu Trần Phó Quang ngăn cản nhưng cuối cùng thì ông cũng phả chiều theo ý đứa con bất trị này, vì Minh Trí đã không còn sợ mà nghe lời ông như một cậu thanh niên mới trưởng thành khi xưa.Là nhà của con trai ông nhưng đây có thể nói là lần đầu tiên ông đặt chân bước vào vì trong thâm tâm ông luôn muốn được cùng chung sống với con trai vì vợ ông đã bị bệnh mà qua đời lúc Minh Trí 18t rồi. Trần Phó Quang hôm nay đến là để thuyết phục Minh Trí một lần nữa không thể cưới Tố Uyên, mặc dù ông chê cô ta không môn đăng với Trần gia nhưng một phần vì với con mắt nhìn đời của ông đánh gia thì cô gái này không phải người tốt.Minh Trí được người làm trong nhà báo Trần Phó Quang đến thì đi xuống phòng khách đã gặp Trần lão đang ngồi đợi mình.– Ông đến tìm tôi có chuyện gì? – Minh Trí đi về chiếc ghế đối diện mà nói.– Ta muốn nói về việc đính hôn của con. – Trần Phó Quang nói tiếp. – Ta nghĩ