
để mặc Tố Uyên chọn lựa hết kiểu này đến kiểu khác còn lòng anh thì cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong tâm trí tiếp tục hiện lên hình ảnh một cô gái bị vấp ngã giữa đường rồi từ từ tự mình đứng dậy, gương mặt đầy nước mắt mà kêu tên anh trong đau đớn. Có lẽ cô ấy đã nhớ lại anh rồi sao? Minh Trí tự hỏi trong lòng rồi để Tố Uyên đang chuyên tâm lựa chọn một mình bỏ ra phía xa gọi điện thoại.– Vâng, thưa thiếu gia. – Trần Hậu trả lời– Trần Hậu, Trịnh Hà My đã nhớ ra mọi chuyện rồi sao? – Minh Trí vội hỏi.– Thiếu gia vì sao biết chuyện này? – Trần Hậu hoàng hốt.– Từ khi nào anh có quyền hỏi ngược lại tôi? – Minh Trí nóng nảy.– Vâng, vì bị ngã tại biệt thự hoa hồng trắng nên Hà My đã nhớ lại kí ức về thiếu gia. – Trần Hậu đáp.– Vì sao cậu không báo cho tôi biết.– Do bận lo liệu việc tổ chức lễ đính hôn của thiếu gia và tiểu thư Tố Uyên nên tôi cảm thấy chuyện đó không quan trong. Dù cô ấy có nhớ lại hay không, thiếu gia vẫn quyết định chọn Tố Uyên.Minh Trí nghe Trần Hậu nói vậy liền bối rối mà cúp máy đi. Đúng vậy, dù cô ấy nhớ lại anh nhưng cũng không thể vì lo sợ cô ấy đau lòng mà làm tổn thương Tố Uyên. Lòng Minh Trí cứ rối bời khi nhớ lại nét mặt cười nhưng nước mắt lăn tràn.– Trí, anh thấy kiểu này thế nào? – Tố Uyên đưa một chiếc nhẫn ra nói.– Được, nếu em thích. – Minh Trí không nhìn chiếc nhẫn kia– Nãy giờ anh trả lời câu này hơn mười lần rồi đó. – Tố Uyên giận dỗi.– Em thích là anh thích, vì vậy em cứ chọn đi. – Minh Trí bất giác quay lại nói. – Tố Uyên, anh có việc đi trước anh sẽ đưa người đến đón em. Em cứ chọn đi, miển em thích anh sẽ thích. – Sau đó Minh Trí vội đi.– Trí, anh đi đâu? – Tô Uyên gọi theo.Minh Trí không quay lại mà tiếp tục đi thẳng, Tố Uyên không nhìn theo nữa mà tiếp tục bị mê hoặc bởi những thứ lấp lánh trong tủ.Chiếc xe màu đen sáng bóng đang hướng về phía biệt thự hoa hồng trắng, chiếc xe dừng ngay trước căn biệt thự màu trắng tinh khôi. Minh Trí bước xuống, thấy đèn trong nhà vẫn chưa mở nên anh ngồi trên xe mà đợi.Chiếc taxi từ phía xe chạy vào, trên xe Rin bước xuống nhìn thấy chiếc xe của Minh Trí đang ở trước nhà mình liền cảm thấy kì lạ. Minh Trí cũng từ trên xe đi xuống mà nhìn Rin. Cả hai người nhìn nhau rất lâu, Pi bèn nói:– Minh Trí thiếu gia, đến tìm chúng tôi có việc gì sao?– Tôi tìm Trịnh tiểu thư có chút việc riêng cần nói. – Minh Trí không dời mắt khỏi Rin mà nói.– Pi, cậu vào nhà trước mình sẽ tự vào sau. – Rin đã bình tĩnh hơn lúc chiều.Pi ngập ngừng một lúc rồi đi vào phía trong để lại hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu.– Nhìn thật lâu như vậy, cuối cùng anh vẫn không thể nhớ ra tôi? – Rin chợt mở lời trước.– Cô thật đã từng là người yêu của tôi? – Minh Trí chợt hỏi.– Không phải, chưa từng một lần. – Rin trả lời không do dự.– Vậy tôi và cô là quan hệ gì? – Minh Trí ngạc nhiên– Tôi đã từng là tình nhân của anh.– Tình nhân.– Có gì đáng ngạc nhiên chứ, một giám đốc tài hoa có một cô tình nhân thì lạ lắm sao?– Cô đã từng yêu tôi? – Minh Trí dùng tay chạm vào má của Rin.– Đã từng, chưa từng hay chưa bao giờ. Điều đó quan trọng với anh lắm ư? – Rin đẩy tay Minh Trí ra mà nói.– Nhưng tôi muốn chính cô trả lời. – Minh Trí dùng tay nắm chặt tay Rin mà nói.– Anh có quyền gì mà ép tôi, anh đã có cô gái khác bên cạnh thì muốn biết để làm gì? – Rin cố thoát ra khỏi tay Minh Trí mà thét.– Xem ra cô ghen như vậy là đã từng rất yêu sao. – Minh Trí trêu chọc Rin, dùng hai tay giữ lấy đầu cô nhìn thẳng vào mắt.– Không, tôi hận anh chưa bao giờ yêu anh. Mau buông tôi ra. – Cô dùng tay đẩy Minh Trí ra nhưng không được.– Cô thật là hận tôi sao? – Minh Trí vừa hỏi, không để Rin trả lời mà đưa đôi môi mình tiếp xúc với môi mỏng của cô. Rin cố gắng đẩy Minh Trí nhưng vô ích, đôi môi Minh Trí cứ thế mà tiến tới khiến Rin như bị cuốn vào.Rin nhắm đôi mắt của cô tiếp nhận đôi môi của Minh Trí. Anh cứ thế mà bá đạo chiếm lấy đôi môi của cô, Rin như bị lạc vào một sa mạc cảm thấy toàn thân nóng lên, cô đang bị lạc đường và phương hướng. Minh Trí khẽ đưa môi mình dứt ra đôi môi mềm của Rin, anh khẽ cười nói: Không phải hận sao? Sao lại đáp trả nồng nhiệt như vậy.– Anh… anh vẫn bá đạo như xưa. – Rin cuối mặt đỏ bừng. – Anh đến đây tìm tôi có việc gì?– Tôi muốn biết cô đã từng yêu tôi sao? – Minh Trí dùng tay nâng cầm Rin lên– Hiện tại, tôi vẫn yêu anh. – Rin trả lời không ấp úng.Minh Trí buông tay ra khỏi người Rin, nhìn cô một lúc rồi nói: Có lẽ, tôi cũng đã từng rất yêu cô.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 42 Chương 42: Rin, xin lỗi vì anh không thể yêu em đượcNghe lời Minh Trí nói, Rin chợt cười gượng rồi đưa mắt nhìn thẳng Minh Trí mà nói: Anh sai rồi, anh chưa từng yêu tôi, chưa một lần.- Nói rồi Rin quay mặt lại mà bước từng bước về phía cổng.– Dù trước đây tôi chưa từng yêu cô nhưng đến bây giờ cô vẫn yêu tôi sao? – Minh Trí dùng tay kéo tay Rin lại.– Hiện tại, ngay lúc này tôi vẫn yêu anh. Nhưng điều đó không còn quan trọng với cả tôi và anh, hai người chúng ta như hai đoạn thẳng song song. Tôi sẽ yêu anh cho đến hết ngày hôm nay. – Rin quay mặt lại nhìn Minh Trí, trên