
ắng, nhìn gương mặt hóc hác của Pi mà trong lòng Rin chua xót. Bụng của Pi đã rất to, chỉ còn khoảng hai tháng nữa thì bé con sẽ chào đời rồi. Rin mỉm cượi khi nghĩ về bé con, đưa bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt lên bụng Pi.– Cuối cùng cậu cũng đã cười rồi. – Pi khẽ mở mắt nhìn thấy nụ cười của Rin cảm thấy như mùa xuân về.– Bé con sẽ thông minh giống cậu và đẹp gái giống mình. – Rin cười nói.– Không, nó phải đẹp gái giống mình. – Pi cũng cười mà cải lại.– Pi, ình hỏi chuyện này được không? – Rin chợt nói.– Cậu muốn hỏi chuyện gì? – Pi nhìn Rin đáp.– Về cha đứa bé này. – Rin vội nói. – Nếu cậu vẫn không thể nói mình không ép cậu.– Rin, mình sẽ nói cho cậu biết nhưng có lẽ không phải lúc này.– Mình không ép cậu, dù gì chúng ta cũng không cần đàn ông. Mình và cậu sẽ sống với nhau mà nuôi bé con. – Rin mỉm cười nói.– Ừ, mình tin cậu nhất định là một người mẹ tốt. – Pi nói với nét mặt khẽ buồn.– Pi, chúng ta đi mua quần áo cho bé con đi. – Rin chợt nói.– Cậu không nhớ khi còn ở Trần gia cậu đã mua bao nhiêu thứ rồi sao, nếu mua nữa thì không còn chỗ mà chứa nữa rồi. – Pi lỡ lời nói.– À, cậu nhắc mình mới nhớ. Thẻ VIP của Trần Minh Trí đưa mình vẫn còn giữ đây. – Rin đi tới phía tủ, lấy trong bóp ra chiếc thẻ mà Minh Trí từng đưa ánh mắt chợt buồn/– Rin, mình xin lỗi, mình không cố ý nhắc đến anh ta.– Không sao đâu. À hôm nay chúng ta đi siêu thị làm chút đồ ăn mời anh Hậu qua nhà, anh ấy đã cứu mình rất nhiều lần. – Rin lảng sang chuyện khác.– Haha, đúng đó xem ra anh ta rất quan tâm đến cậu. – Pi nhận ra Trần Hậu yêu Rin từ lâu nhưng không muốn mọi chuyện rắc rối hơn nên im lặng.– Có lẽ ngày xưa vì Minh Trí sai bảo, còn bây giơ thì anh ấy cảm thấy tội nghiệp mình. – Rin vừa chuẩn bị quần áo vừa nói.– Mình nghĩ anh ta để mắt đến cậu. – Pi nhắc nhỏ.– Haha, con mắt nào của cậu thấy điều đó thì mau đi khám lại. – Rin chợt buồn cười khi nghe điều Pi nói.– Minh nói thật, không đùa chút nào cả. – Gương mặt Pi nghiêm túc– Thôi được rồi, cậu lo mà đáp trả anh bác sĩ tài hoa của cậu đi. Tối nay mình cũng sẽ mời bác sĩ Quốc Toàn để cảm ơn vì đã giúp mình trị liệu rất nhiều. – Rin nghĩ về bác sĩ Quốc Toàn mà cười nham nhở với Pi– Không được mời hắn ta, mình không thích gặp hắn. – Pi đanh lại khi nghe Rin nói– Cậu cho anh ấy cơ hội đi, anh ấy có vẻ là người tốt. – Rin thật lòng muốn bạn mình hạnh phúc.– Cậu thấy tốt thì cậu đi mà cho, ở đời ai lại đi đeo đuổi một phụ nữ đang mang thai cơ chứ. – Pi tru tréo khi nghĩ về anh chàng bác sĩ kì lạ.– Vì vậy mình mới cảm thấy anh ấy là người tốt. Hôm nay mời anh ta đến nhà là muốn cho cậu và anh ấy cơ hôi. – Rin nhìn về phía Pi nói– Tuỳ cậu, nói trước là mình không bao giờ qua lại với anh ta đâu. – Pi khẳng định.Rin mỉm cười rồi sau đó một mình đến siêu thị mua một vài nguyên liệu để làm món ăn mà đãi Trần Hậu và bác sĩ Toàn. Phía sau cô là vài người mặc áo đen cứ thế mà đi theo, đó là người do Trần Hậu phái tới từ xa mà bảo vệ Rin để phòng khi Tố Uyên lại ra tay nham hiểm hại Rin. Cô tung tăng vui vẻ đi lựa hết thứ này đến thứ khác nhưng lại cố tình không mua một số nguyện liệu.Chiều, Trần Hậu cùng Quốc Toàn không hẹn mà gặp trước cổng biệt thự hoa hồng trắng mà bấm chuông. Trong nhà Rin ra ngoài mở cửa đón tiếp hai vị khách quý.– A, hai anh cùng nhau đến sao? – Rin tươi cười đón tiếp.– Không phải. – Cả hai cùng nhau trả lời.– Haha, hai anh cùng nhau hẹn nói sao? – Rin trêu chọc.– Không phải. – Lại cùng nhau nói.Rin nhìn thấy Trần Hậu và Quốc Toàn nhìn nhau mà ôm bụng cười. Nhìn thấy nụ cười tươi của Rin trong lòng Trần Hậu an tâm phần nào, cô gái này đã trải qua bao nhiêu đau khổ như vậy, dù biết có thể nụ cười kia chỉ là tạm thời hoặc do cô ấy cố làm như vậy ọi người an tâm.– Không mời chúng tôi vào nhà sao? – Quốc Toàn thấy Rin cười mà lên tiếng vui vẻ.– À vâng, mời hai anh vào nhà. Tôi và Pi đang chuẩn bị. – Rin mời hai vị khách quý vào nhà.– Hà My, chỉ cần làm vài món đơn giản không cần phải cầu kì quá. Cô vẫn còn không khoẻ mà. – Trần Hậu lo lắng nói.– Tôi không sao đâu, tôi đã ổn thật rồi mà. – Rin cười nhẹ mà nói.Cả ba người bước vào thì nhìn thấy Pi đang dưới bếp xào nấu mồ hôi đã lấm tấm, Quốc Toàn vội chạy đến mà nói.– Ấy sao lại để người mang thai làm những việc này. Cô mau ra ngoài nghĩ ngơi tôi sẽ làm thay cô.– Anh là khách của Rin sao có thể làm được. Tôi không sao cả. – Pi lạnh lúng đáp.– Quốc Toàn nói đúng đó, mình đã bảo cậu cứ ở ngoài phòng khách nghĩ ngơi thế mà cậu cứ chen vào đây. – Rin nóiTrần Hậu không nói gì chỉ im lặng ngồi trên ghế.– A chết, mình quên mua nấm rồi. Món lẩu nấm mà thiếu nấm thì ra làm sao nữa. – Rin bỗng hô to.– Cái gì, cậu bảo nấu lẩu nấm mà lại không mua nấm là sao. – Pi bất ngờ quay sang nhìn Rin.– Mình mua nhiều thứ quá, cứ nghĩ là đã mua rồi. – Rin tỏ vẻ áy náy.– Bây giờ đi mua vẫn còn kịp. – Pi nói nhìn về phía 3 người còn lại.– Đúng đó, anh Hậu đi mua nhé. – Rin quay về phía Trần Hậu nháy mắt.– Không được, thân phận của tôi không tiện đến những nơi đó. – Trần Hậu hiểu ý từ chối.– Để tôi đi cho. – Quốc Toàn xung phong.– Nhưng anh đâu có b