
hiêu người sau đó lại muốn hỏi cảm giác của tôi với em sao?– Xin anh hãy trả lời em, mọi chuyện không như anh thấy.– Cảm giác của tôi với em bây giờ là ghê tởm.Rin lặng người, sau đó mỉm cười trong nước mắt liền nói: Chúc anh hạnh phúc. sau đó liền cúp máy. Đó là cơ hội cuối cùng Rin cho Minh Trí và cũng là thử thách bản thân mình. Cô nhận ra rằng mình đã thất bại mà nghẹn lòng, có lẽ vì đã quá quen với đau thương mà lần này Rin đứng vững mà tự nói với lòng mình: Trí, em sẽ quên được anh. Em sẽ quên được Trần Minh TríMinh Trí nghe tiếng cúp máy từ bên kia thì trong lòng vô cùng tức giận, liền vứt mạnh điện thoại lên tường vỡ nát. Vì sao anh biết mình đã yêu cô nhưng khi nói chuyện lại nhớ đến cảnh tượng hôm đó mà sỉ nhục cô như vậy. Nhưng rõ ràng chuyện trước mắt thì sao có thể hiểu nhầm được. Minh Trí vò đầu, sau đó một mình ra ngoài phóng xe đi.Tố Uyên bên ngoài nghe thấy mọi chuyện thì trong lòng vô cùng tức giận, một phần lo lắng vì chưa tìm ra được Trương Luật và bên cạnh Rin luôn có một đám người phía sau mà bảo vệ nên kế hoạch của cô chỉ mới thực hiện một phần. Cô nheo đôi mắt ác quỷ lại, sau khi Minh Trí rời đi khẽ gọi điện cho bọn đàn em– Tìm ra nó chưa.– Dạ thưa, vẫn chưa tìm ra được.– Lũ ăn hại, mau tìm ra nó ngay. Không bắt sống được thì phải thủ tiêu ngay.– Dạ, bọn em hiểu.– Ngày mai trước khi tao đi, tụi mày nhớ lời tao dặn rồi chứ.– Dạ, bọn em nhớ rồi.Tố Uyên tắt máy, khẽ cười nói một mình: Mày đừng trách tao, chỉ tại mày cứ bám lấy miếng cơm của tao.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 46 Chương 46: Gặp lại người xưaPi và bác sĩ Quốc Toàn cùng nhau đi đến siêu thị gần nhà nhất. Quốc Toàn ra sức chăm sóc bà mẹ trẻ này nhưng Pi cứ tỏ ra khó chịu mà từ chối mọi quan tâm của anh.– Em thật sự ghét tôi lắm sao?- Quốc Toàn mỉm cười nói với Pi– Phải, tôi ghét cái loại dai như đĩa của anh. – Pi không nhìn mà đáp.– Nhưng tôi lại yêu em thì phải làm sao?– Thì mặc kệ anh. – Pi lạnh lùng đáp– Đừng mặc kệ tôi mà. – Quốc Toàn đi theo Pi mà nói.– Tôi thật không thể hiểu nổi vì sao một bác sĩ tài hoa như anh bao nhiêu cô gái đeo bám lại thích tôi. – Pi quay mặt lại phía Quốc Toàn thì thấy thật sự anh ta rất đẹp trai tri thức.– Vì đó gọi là tình yêu, vì tôi biết em là một cô gái tốt.– Một cô gái tốt mang thai một đứa trẻ không cha. – Pi khẽ cười như tự đánh giá mình.– Một cô gái tốt là sẽ giữ lại đứa con của mình dù cha đứa bé là người như thế nào. – Quốc Toàn rất nể khi Pi hy sinh tất cả để giữ lại đứa con của mình.– Tôi chỉ muốn dành mọi tình cảm cho con mình, chuyện tình cảm nam nữ tôi không muốn nghĩ tới. – Pi mỉm cười với Quốc Toàn mà nói.– Thêm một người dành tình cảm chăm lo cho cô và bé con sẽ tốt hơn, tôi tin mình có thể làm tốt điều đó.– Anh đúng là một người đàn ông tốt, nhưng tôi thật sự chỉ biết cảm ơn tấm chân tình của anh mà thôi.– Tôi sẽ đợi đến khi nào em đồng ý tình cảm của tôi. Tôi tin mình sẽ làm em cảm động.Pi không trả lời, nhìn thẳng về phía trước định đi thẳng nhưng chợt cô đứng im không bước, mắt nhìn chầm chầm người phía trước mà bất động. Quốc Toàn thấy lạ liền khẽ gọi.– Pi, em làm sao vậy?Pi vẫn đứng im nhìn về phía người đàn ông kia, chính là người đi sâu vào tim cô như một nhát dao sắc bén không chút ngọt ngào, chính là người mang đến cho Pi một bé con hôm nay nhưng cô sao dám đối mặt với anh. Cô thừa biết một chút tình yêu đối với cô anh cũng không có, anh còn để lại tiền sau khi lấy đi sự trong trắng của cô. HAi mắt Pi mờ đi, nước mắt nhoè cả con người trước mặt.Quốc Toàn thấy Pi nhìn về người đàn ông phía trước sau đó hai hàng lệ tuông rơi thì tỏ ra khá kinh ngạc, anh khẽ dùng tay lau hai dòng lệ trên má Pi mà nói.– Đang có bé con mà khóc nhè thì sau này sinh ra bé con sẽ xấu như mẹ đó.– Xin lỗi, tôi có thể tự lau. – Pi đẩy tay Quốc Toàn ra mà tự lau dòng lệ.Phía xa Ken nhìn thấy Pi đang đứng cạnh người đàn ông khác, nhìn thấy bụng của Pi đang mang thai thì nghĩ cô đã lấy chồng và sống một gia đình hạnh phúc. Những ngày tháng đi xa Ken nghĩ đến việc mình làm với Pi thì trong lòng vô cùng hối hận nhưng hiện giờ nhìn Pi gia đinh êm ấm thì đã vơi bớt sự áy náy.– Chào Pi, em vẫn khoẻ chứ. – Ken tiến tới về phía Pi– Chào anh, đã lâu không gặp. – Pi cũng cúi mặt chào Ken.– Đây là chồng em sao, em cũng nhanh quá nhỉ mới đó mà sắp có con rồi. – Ken mỉm cười nói với Pi– Vâng, anh thế nào? Dạo gần đây như mất tích. – Pi khẽ chưa xót mà hỏi.– Anh ra nước ngoài một thời gian, nhưng sau đó nghĩ mình hợp với nơi này hơn thì liền về. – Ken đáp.– Vâng, có lẽ Rin đang đợi nên em về trước. – Pi không còn đủ kiên nhẫn đứng trước Ken.– Rin có khoẻ không, em ấy hạnh phúc chứ. – Ken khẽ hỏi, từ khi anh ra đi muốn quên cô đi nhưng càng quên càng nhớ.– Cô ấy khoẻ và đang sống với em. – Pi trả lời.– Không phải cô ấy sống cùng tên kia sao? – Ken bất ngờ.– Vâng, nhiều chuyện xảy ra nên hiện giờ đang sống cùng em. Hôm nào rãnh mời anh đến nhà chơi. – Pi khẽ nói, trong đầu nãy ra một ý định.– Được, đây là danh thiếp của anh. – Ken đưa một tờ danh thiếp cho Pi sau đó gật đầu chào Quốc Toàn rồi