
như bong bóng xà phòng, tan biến rất nhanh, như vậy mọi người sẽ không phải đau khổ nữa…Lại một giọt nước mắt rơi..Nhỏ mệt mỏi quá!Nhỏ nhẹ nhàng mở cửa vào nhà. Căn nhà vắng lặng, không một tiếng động…Không gian yên tĩnh đến lạ thường.Nhỏ tự hỏi mẹ nhỏ đâu rồi…Nhưng đáp lại cũng chỉ là suy nghĩ chắc mẹ ra ngoài một lát thôi…Linh Chi lên phòng, dự định sẽ lấy lại tờ giấy khám bệnh ấy, cất ở một nơi kĩ hơn, để không ai tìm thấy.Cửa phòng từ từ mở ra…– Mẹ ơi, mẹ làm sao thế này? Mẹ ơi…Tiếng hốt hoảng của Linh Chi vang lên. Mẹ nhỏ ngất đi, nên ngã xuống đất. Nhỏ lo lắng, lay lay mệt, bất giác mắt dừng lại ở tay mẹ…Tờ giấy đó…Mẹ Linh Chi khẽ mở mắt ra. Đầu bà vẫn còn rất choáng.Cạnh giường là đứa con gái nhỏ đang tựa đầu vào tường ngủ…Bà mỉm cười…Trong đầu lại chợt nhớ đến tờ giấy khám bệnh đó. Bà đưa đôi mắt xót xa nhìn lên Linh Chi. Tại sao? Nó bị bệnh ung thư sao, không thể nào, chắc có sự nhầm lẫn nào đó ở đây thôi. Con gái bà vẫn đang rất khỏe mạnh mà? Tại sao?…Linh Chi thức giấc, bắt gặp ánh mắt của mẹ đang nhìn mình…Nhỏ vội hỏi, trong lòng không ngừng lo lắng :– Mẹ ơi, mẹ còn mệt không?Bà lắc đầu, nắm lấy tay Linh Chi, nói :– Con nói đi, những điều ghi trong tờ giấy đó không phải là sự thật đúng không?Nhỏ sững người, cuối cùng thì mẹ cũng đã biết rồi sao. Lúc đó, nhỏ chỉ nghĩ là mẹ nhỏ do mệt nên ngất đi, vô tình chạm vào thùng rác, khiến tờ giấy văng qua thôi…Tại sao nhỏ lại chỉ suy nghĩ đơn giản như thế thôi chứ!– Con trả lời mẹ đi! Đó không phải là sự thật đúng không?Bà đau đáu nhìn nhỏ, trong lòng như có vết cắt, trái tim như sắp vỡ vụn. Mắt bà đã bắt đầu có một màng nước bao quanh…Linh Chi ngồi im, khó khăn nói :– Mẹ à, mẹ à…– Tại sao con không nói với mẹ mà lại giấu. Con có biết làm như vậy là ích kỉ lắm không, con giữ nỗi đau một mình như thế, nếu mẹ biết thì mẹ sẽ đau gấp ngàn lần con không? Nỗi đau mình con sao chịu được, con sẽ rất đau, rất đau đấy, con biết không?Nước mắt lại rơi…Không khí nặng nề bao trùm lấy căn phòng…Linh Chi mím môi để không bật khóc, cố gắng nói rành rọt từng chữ:– Mẹ ơi, con xin lỗi, con thực sự xin lỗi mẹ.Bà ôm lấy Linh Chi, vuốt lên mái tóc mượt mà của nhỏ, bảo :– Con khóc đi! Kìm nén lâu không tốt đâu!Nước mắt vỡ òa, nhỏ khóc sướt mướt, ướt đẫm vai áo của mẹ…Mẹ à, mẹ biết không, con biết mẹ đã rất vất vả vì con, con không muốn để mẹ phải đau, phải khóc vì con nữa. Con muốn giữ nỗi đau này, không cho bạn bè, người thân biết. Con lớn rồi, con muốn tự giấu nỗi đau thật lâu, thật sâu vào trong tim để có thể thấy nhiều hơn nụ cười ấm áp của mẹ, tình cảm yêu thương của gia đình, tình cảm của bạn bè, mẹ à…Con có biết mình ngốc lắm không?.. CHƯƠNG 24.Tờ đơn xin nghỉ học năm ngày của Linh Chi đã nằm chễm chệ trên bàn giáo viên từ mấy ngày nay. Cứ nghĩ rằng, vắng lớp trưởng, cả lớp sẽ được một dịp nghịch ngợm mà không bị lớp trưởng la.Thế nhưng, cả lớp dường như buồn hẳn đi…Thiếu vắng đi những nụ cười trong veo, hồn nhiên của cả bọn…Thiếu vắng đi tiếng nhắc nhở của Linh Chi mỗi khi tụi nó bày trò nghịch ngợm…Thiếu vắng đi giọng ca ngọt ngào của Linh Chi mỗi khi có giờ âm nhạc…Chỗ ngồi ấy, vẫn trống…Gió khẽ lùa vào, mang theo không khí lạnh lẽo…Dòng chữ trong tờ đơn hiện ra thật rõ…Lý do: Em bị ốm.Liệu sự thật có đúng như vậy?Nắng trưa gay gắt. Cả bọn đã quyết định đến thăm Linh Chi. Lệ Anh hai tay hai túi trái cây nặng, trán lấm tấm mồ hôi, trong khi tụi nó thong thả, vừa đi vừa ngắm cảnh. Ngắm trời, ngắm mây, ngắm cây,…xong thì cả bọn dều đồng loạt quay lại, hỏi ngây thơ :– Lệ Anh, cậu có mệt không? Cậu cố gắng lên nhé, sắp đến nơi rồi.Dừng chân ở cổng bệnh viện, bất giác một nỗi bất an bỗng xuất hiện trong lòng mỗi đứa…Nhưng chỉ là thoáng qua, nên không đứa nào để ý…Càng bước đến gần phòng của Linh Chi, bỗng chốc nỗi bất an đó lớn dần lên…Tụi nó đứng gần cánh cửa, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên…– Mẹ à, lát nữa, các bạn con tới, mẹ đừng nói gì với bạn con về bệnh của con nhé!– Sao vậy, sao con lại không nói cho bạn con biết? Dù sao thì sau này, bạn con cũng biết.– Mẹ à, giấu được đến đâu hay đến đó. Con không muốn các bạn đặt nhiều niềm tin quá, bệnh của con là ung thư giai đoạn cuối.– Linh Chi à, sao con lại như vậy? Sao con lại vứt bỏ hết vọng của mình vậy…? Dù…có…còn…1%…cơ hội…thì con…cũng…không được…bỏ…cuộc như thế? Nếu mất con…mẹ…mẹ…sẽ không thể sống…nổi nữa…đâu..– Mẹ à,…Túi trái cây trên tay Lệ Anh đã rớt từ khi nào…Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tụi nó bắt gặp gương mặt buồn của mẹ Linh Chi. Những hàng nước mắt cứ tuôn trào trên đôi mắt. Bà khẽ lấy tay quệt đi, giọng khàn khàn :– Các cháu ở đây nói chuyện với Linh Chi đi! Bác ra ngoài có chút việc.Cánh cửa khép lại. Tụi nó đứng đó, không nói gì. Không khí im lặng, khó chịu đến ngột ngạt.Như Thiên cười nhạt, màng nước bỗng chốc bao quanh mắt, nói :– Cậu có còn coi chúng tớ là bạn không?Đôi môi khô khốc bật ra rõ ràng từng chữ :
– Tất nhiên là có!– Vậy sao…Khánh Ly nghẹn ngào, cố kìm nén để không bật khóc :– Cậu lại không nói cho chúng tớ biết về bệnh của cậu?Linh Chi trầm ngâm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về