Insane
Số Phận Mỗi Người

Số Phận Mỗi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322545

Bình chọn: 7.00/10/254 lượt.

g rộng lớn. Rồi một dòng sông máu màu đỏ. Nguyên hét lên kinh sợ. Giật mình chồm dậy, cô thấy cả người đau nhức. Căn phòng vẫn sáng đèn. Một con người ngồi ở chiếc ghế cuối giường, hai tay khoanh trước ngực. Mái tóc màu vàng rủ trước chán che đi đôi mắt đang nhắm nghiền đầy lo âu. Một thoáng các hình ảnh lướt qua. Nhanh chóng. Rồi một cảm giác đau nhói ở bụng dưới. Nguyên nhớ ra tất cả. Hai hàng nước mắt lăn xuống gò má tái nhợt. Nhật khẽ cựa quậy, đôi mắt anh mở ra. Nhìn thấy Nguyên Anh đã tỉnh lại, anh vội vàng đi tới, dỡ cô nằm xuống:

– Em tỉnh rồi hả?

– Buông em ra. – Cô hất tay anh ra khỏi người mình. – Nói cho em biết, con em… – Giọng cô run run.

– Nguyên Anh. – Nhật giữ chặt lấy hai vai cô, tránh cho cô cử động mạnh.

– Không còn đúng không?

– Nguyên Anh, chúng ta còn có thể có những đứa con khác mà. Bình tĩnh đi. – Anh cố gắng trấn tĩnh cô.

– Không còn đúng không? – Cô bình thản nhắc lại rồi hét lơn, hai dòn nước mắt cứ chảy ra – Trả lại cho em. Anh không yêu em thì hãy nói một câu. Chúng ta ly hôn. Đâu cần phải làm như vậy? Trả con cho em.

– Xin lỗi. – Anh ôm chặt cô vào lòng, ghì chặt đôi vai bé nhỏ đang run lên vì sợ hãi và tuyệt vọng.

– Tại sao anh nỡ làm vậy. Đó cũng là con của anh cơ mà. Tại sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như thế. tại sao? – Giọng nói yếu ớt vang lên bên tai anh. Đôi bàn tay bé nhỏ đập đập vào lưng anh như trách móc. Tất cả cũng là lỗi tại anh. Anh biết. Rồi đột ngột, cô đẩy anh ra – Hãy tới chỗ Hiên Trần đi. Cô ta mới là người anh yêu đúng không? hãy đến chỗ cô ta đi. Em không cần. Không cần gì cả. Anh hiểu không?

– Nguyên Anh. Bình tĩnh nào. – Đôi tay của Nhật như hai gọng kìm giữ chặt tay cô. – Anh biết anh sai. Anh có lỗi. Nhưng em đừng thế này được không? Em nghĩ rằng em sẩy thai mà anh không đau sao? Em gặp tai nạn mà anh không buồn sao? Em là vợ của anh và em có con với anh.

– Vậy tại sao anh còn làm cái trò đó. – Mặt của Nguyên đanh lại. Đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng về phía Nhật. – Anh hãy về với cô ta. Cô ta cũng yêu anh. Em biết chứ. Nếu anh muốn ở bên cô ta thì chỉ cần nói một câu. Em sẽ ly hôn.

– Em là vợ của anh. Anh phải cô trách nhiệm với em. – Nhật gằn từng tiếng.

– Nếu là thứ trách nhiệm đó thì em không cần. Em cần một người chồng biết yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho em chứ không phải một người sống cùng vợ nhưng luôn nghĩ về người khác. Ngày mai, em sẽ gọi luật sư. Em sẽ làm theo ý anh. Được chưa? – Cô nói một tràng dài. Từng lời nói cương quyết. Nhưng ai biết được rằng, phía dưới lớp chăn, đôi tay cô đang run lên đầy sợ hãi.

– Anh phải làm sao để em tin? – Nhật giữ chặt gương mặt bé nhỏ của cô đang cố gắng quay đi.

– Làm sao để tin ư? Đâu có sự thật để mà tin. Trong cuộc hôn nhân này, không có gì là thật hết.

– Em nhầm. – Đột nhiên, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng. – Anh yêu em. Đó là sự thật.

một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi bé nhỏ, xám ngoét đang run rẩy. Mắt Nguyên mở to. Cô có nghe lầm chăng?

Chương 31: Khủng hoảng.

Gần sáng, Nguyên tỉnh dậy. Mùi cháo thơm phức xộc vào mũi. Cô không thích ăn cháo. Nhưng cô lại thích mùi thơm của cháo. Đặc biệt món cháo hành. Cái mùi thơm hăng hắc nhưng lại ngọt ngào khiến cô cảm thấy dễ chịu.

– Tỉnh rồi hả? – Một giọng nói quen thuộc vang lên.

– Chị vào lúc nào vậy? – Nguyên nhăn mặt, nhìn sang dàng người đứng bên cạnh.

– Khoảng 15′ thôi. – Tâm xem đồng hồ rồi nói.

– Mấy giờ rồi? Em ngủ hơi nhiều.

– 5h giờ. Nhật nói nửa êm qua cậu tỉnh, mãi gần 3h sáng mới ngủ lại được. Cậu nên ngủ thêm lúc nữa.

– Anh ấy đâu?

– Về nhà thay đồ. Lát nữa sẽ qua. – Tâm đổ cháo ra bát. – Đợi mình chút.

Nói rồi, cô nhanh chóng lấy khăn, lau mặt giúp Nguyên.

– Súc miệng đi. Không nên cử động nhiều. Không tốt cho sức khỏe.

– Còn gì đâu mà giũ. Mất hết rồi. – Hai hàng nước mắt tự nhiên rơi xuống.

– Nguyên, điên vừa thôi. Cậu còn trẻ, còn nhiều cơ hội khác. Đâu chỉ mỗi lần này. – Tâm cố gắng an ủi.

– Chị biết tối qua em nhìn thấy gì không? Nhìn thấy cái cảnh mà cả đời em không nên thấy và có lẽ cả đời em cũng không quên được. Chị không tưởng tượng được đâu. Vì chị đến với anh Minh bằng tình yêu. Đứa bé của chị còn chưa ra đời đã được bố chăm sóc từng chút một. Còn con em? Thậm chí, em còn mới biết nó có mặt trên đời này chưa đầy 4h đồng hồ thì đã phải chia tay. Chị nghĩ sao? – Nguyên nói một hơi dài rồi thở hổn hển. Tâm đưa tay ôm lấy cô em chồng và cũng là bạn thân của mình. Chơi với nhau đã lâu, cô biết Nguyên là một người mạnh mẽ nhưng lại rất giàu tình cảm. Với một người đi đường nghèo khổ Nguyên cũng cảm thấy thương xót. Huống hồ đây lại là con của mình. Niềm vui chưa được lâu thì phải dừng lại. Cô không biết sự việc ra sao nhưng cô biết, Nguyên tức giận như vậy thì chắc chắn phần sai thuộc về Nhật nhiều hơn nếu không muốn nói là toàn bộ.

– Được rồi. Nguyên. Ăn chút cháo nhé. Sẽ thấy khá hơn. – Tâm vỗ về. – Nhật nấu nhờ ở nhà ăn của bệnh viện. Cậu ăn đi.

– Không. – Nguyên kiên quyết. – Em không thích ăn cháo. Mà chị cũng nên đổi cách xưng hô đi. Cách đây nhiều tiếng đồng hồ, chị đã là chị dâu củ