
o ta hay không nhưng hãy tha thứ cho Nhật. Nó không biết gì đâu.
Bà Mary kể tất cả mọi chuyện do bà sắp xếp. Bà cũng nói rõ rằng không hề biết Nguyên có thai và việc gặp tai nạn là ngoài ý muốn. Bà thành thực xin lỗi vì những gì đã gây ra cho cô và làm tổn thương tới cô.
Từ đầu đến cuối, Nguyên chỉ nhìn và nhìn. Không biết cô có nghe được gì không. Chỉ thấy rằng, sau khi bà Mary vừa dứt lời kể thì Nhật lao vào phòng.
– Mẹ. Mẹ vừa nói gì? Con nghe không rõ.
– Mẹ không hề cố ý. – Bà chỉ nói được thế. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và thất vọng tột cùng từ con trai, bà biết anh đã nghe được tất cả.
Hai mẹ con im lặng nhìn nhau. Chỉ giật mình quay lại khi thấy tiếng động. Nguyên đổ ập về phía trước. Đôi mắt nhắm nghiền.
Chương 33: Thương.
Lại là những giây phút chờ đợi hồi hộp ngoài phòng cấp cứu. Nhật biết sức khỏe của Nguyên Anh dạo này không tốt. Nhất vừa rồi lại sẩy thai, sức khỏe lại càng yếu hơn. Mỗi một lần cấp cứu như vậy lại khiến anh lo lắng vô cùng. Những cú sock liên tục đến. Một cô gái nhỏ bé yếu ớt như cô làm sao có thể chịu đựng nổi.
Cuối cùng thì những vị bác sĩ cũng từ phòng cấp cứu đi ra. Nguyên Anh được đưa ra ngoài bằng chiếc băng ca. Khuôn mặt cô tái nhợt, xanh xao như không còn sức sống. Những mạch máu nối lên trên làm da tái xanh.
– Cậu Nhật. Tôi thực sự không thể hiểu nổi cậu đang làm cái gì nữa. – Ông Bắc cởi bỏ chiếc khẩu trang, nhìn Nhật với ánh mắt rất không hài lòng. – Cậu biết rất rõ tình trạng sức khỏe của Nguyên Anh. Con bé không còn sức đề kháng với những cú sock nữa đâu. Bây giờ, bất kỳ một tin tức nào gây chấn động mạnh đều khiến con bé ngất xỉu. Ngày cưới, cậu đã hứa như thế nào? Tôi nghĩ, cậu nên xem lại tư cách làm chồng của mình sẽ tốt hơn. Nguyên bây giờ cần nơi nào yên tĩnh để nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe. Cần có người luôn bên cạnh nó. Nói chuyện nhiều hơn. Cả sức khỏe và tinh thần của con bé bây giờ đều có vấn đề. Cậu nên bớt chút thời gian chăm sóc nó. Nếu con bé còn phải vào đây cấp cứu một lần nữa thì cậu hãy cẩn thận. Tôi biết cậu có thế lực. Nhưng Nguyên Anh cũng như con gái đẻ của tôi. Cậu không được phép làm tổn thương nó. Cậu hiểu không?
– Cháu hiểu. Cháu hứa sẽ không để việc này tái diễn.
– Tôi đi trước. Con bé không thích mùi của bệnh viện. Chiều nay cậu nên làm thủ tục xuất viện ngay và đưa con bé tới nơi nào yên tĩnh và có không khí trong lành một chút. Tốt nhất là đừng để cái cô Hiên Trần đến làm phiền như sáng nay. Nếu sáng nay cô ta không đến thì có lẽ con bé cũng không như thế này.
– Làm sao chú biết Hiên Trần. – Nhật ngạc nhiên hỏi.
– Cô ta đến đây rất khoa trương. Lúc sáng, tôi đang định qua khám cho Nguyên Anh thì gặp cô ta. Hai người khá to tiếng. Cậu nên bảo vệ Nguyên Anh cẩn thận. Tránh tiếp xúc với những người dễ gây xúc động mạnh.
– Vâng.
Ông Bắc không nói thêm câu nào nữa mà đi luôn. Trong lòng ông dâng lên một cảm giác lo lắng đến kỳ lạ.
***
Con đường dẫn đến ngôi nhà nhỏ của Nhật được san phẳng lì nhưng lắt léo, nhiều đoạn vòng vèo. Sợ Nguyên Anh tỉnh giấc hay khó chịu, Nhật cố gắng lái xe thật chậm. Anh không mang theo người đi cùng. Đến bố mẹ, anh cũng chỉ nói đưa Nguyên đến nơi yên tĩnh một thời gian mà thôi.
Cuối cùng, căn nhà gỗ nhỏ cũng hiện ra. Anh đã mua cả khu này từ lâu. Dựng một căn nhà nhỏ. Mỗi khi có điều cần suy nghĩ hay mệt mỏi thì anh lại lên đây.
Nguyên Anh là người đầu tiên biết đến thế giới này của anh.
Đêm hôm qua, anh đã cho người tới dọn dẹp sạch sẽ. Tất cả mọi thứ đều gọn gàng. Có lẽ do quá mệt và liều thuốc an thần có tác dụng mạnh nên Nguyên vẫn đang ngủ. Lặng lẽ bế cô vào nhà, đặt lên giường, đắp chăn, bật lò sưởi cẩn thận, anh nhìn cô trìu mến rồi đi ra ngoài.
***
Mùi thức ăn thơm phức kéo Nguyên ra khỏi giấc ngủ dài. Lười biếng mở mắt, cô thấy một quang cảnh lạ lẫm. Tất cả đều gần như một màu nâu gỗ. Không còn màu trắng toát của bệnh viện và cũng không ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc nữa. Lại thêm một luồng khí thơm xuất hiện. Dạ dày của cô bắt đầu réo lên. Cũng hơn một ngày cô đã không có gì vào bụng rồi.
Bước xuống giường đi về phía cửa, trong lòng cô thắc mắc không biết ai đã đưa mình tới nơi này.
Một thân hình cao lớn đang đứng quay lưng về phía Nguyên. Đột nhiên, anh quay người lại. Mái tóc vàng có chút mồ hôi rủ trước trán khiến anh tăng thêm phần quyến rũ.
– Em dậy rồi hả?
– Anh đưa em tới đây hả? – Nguyên hỏi lại.
– Em nghĩ là ai?
– Anh.
– Vậy thì là anh. – Khóe môi Nhật khẽ cong lên tạo thành một nụ cười kỳ lạ. – Đói chưa? Đi thay đồ, rửa mặt rồi ăn cơm. Nấu xong rồi.
– Vâng. – Nguyên nói quay người bước đi. Anh đưa cô đến đây làm gì? Hôm qua cô đã nghe được những lời nói của bà Mary. Cô không cảm thấy giận. Cô thấy thương cho bà. Cô biết nếu ở địa vị của bà, có lẽ, cô cũng sẽ làm như vậy. Nhưng không hiểu tại sao, lúc đó, nước mắt của cô cứ trào ra không ngớt để rồi ngất đi. Khi tỉnh dậy thì đã ở trong căn nhà này. Thậm chí, cô còn không biết đây là đâu nữa.
***
Gắp vào bát của cô một ít rau và một miếng cá, Nhật khẽ nói:
– Ăn đi.
Thật không ngờ, Nguyên gắp miếng cá lại bát củ