Quá yêu

Quá yêu

Tác giả: Lê Tư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325634

Bình chọn: 10.00/10/563 lượt.

i cục đất đai.” Trong ống nghe truyền đến giọng nói của Lưu Ỷ Nguyệt. Anh nghe rất êm tai, lại có chút mạnh mẽ, thật khiến người khác cảm thấy an tâm.

“Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt giục anh. Lâm Tây Canh không có phản ứng, cô lại phải gọi một tiếng.

“Tôi biết.” Lâm Tây Canh trả lời.

Dập điện thoại, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu chuẩn bị công việc. Cô tắt máy tính, sau đó gọi điện thông báo các phòng ban có liên quan và lái xe của Lâm Tây Canh. Tối nay, Lâm thị mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo cục đất đai, cảm ơn về việc cục đã bật đèn xanh cho dự án nhà máy điện bảo vệ môi trường.

Thế giới này chính là như vậy, cái gì cũng có giá của nó. Lâm thị đổ rất nhiều tiền của vào dự án này, riêng tiền chiêu đãi đã lên đến cả trăm vạn. Tất cả đều phải chu toàn, thiếu một thứ cũng không được, về phía chính quyền càng phải cẩn thận.

Không thể tặng tiền, vì đó là hối lộ. Vậy thì mời tiệc, sơn hào hải vị, trên trời dưới biển, chỉ cần có thể nghĩ ra đều đưa hết lên bàn ăn.

Đến khi ăn xong luôn có hoạt động giải trí khác. Nếu trong đoàn có phụ nữ, Lưu Ỷ Nguyệt sẽ đưa chị em đi dạo phố, làm đẹp, spa, tất cả đương nhiên đều do Lâm thị trả tiền.

Nếu không có nữ, sau bữa ăn, Lưu Ỷ Nguyệt sẽ tìm cơ hội biến mất không dấu vết.

Tối nay, bởi vì có cả các phòng có liên quan trong công ty tham dự, Lưu Ỷ Nguyệt chợt nghĩ, có nên để mình thoải mái một tối hay không?

Lâm Tây Canh bước ra, liền nhìn thấy Lưu Ỷ Nguyệt. Cô buông xõa tóc, hơi bồng bềnh, váy công sở thay bằng một chiếc váy dài, giày cao gót màu nude, cổ áo chữ V làm nổi bật cần cổ duyên dáng, gợi cảm.

Chỉ có điều, trên người cô ngoài chiếc đồng hồ đeo tay cũ kĩ không có một món nữ trang nào. Lâm Tây Canh nhíu mày.

“Đưa tay đây?” Anh nói với Lưu Ỷ Nguyệt.

“Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt hơi ngây người, mờ mịt đưa tay lên. Lâm Tây Canh tháo đồng hồ trên tay cô xuống, “Cất đi.” Anh nhét vào tay cô, sau đó ung dung rời đi.

Lưu Ỷ Nguyệt nghe lời anh, bỏ vào trong túi. Cô lè lưỡi, có lẽ anh thấy cô là người đại diện cho Lâm thị nên không thể tồi tàn như thế được. Nghĩ vậy, cô quyết định, sau này mỗi khi đi xã giao sẽ không đeo nó nữa.

Trong phòng, người ngồi kín hai bàn. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn một lượt, các phòng ngồi theo sắp xếp của Lâm Tây Canh, mấy nhân viên nữ tối nay càng thêm xinh đẹp, muôn hoa đua nhau khoe sắc.

Cô nhìn lại chính mình, không nhịn được cười trộm, thật giống như bác gái bán rau ngoài chợ. Sáng nay cô đi vội, chỉ kịp lấy một bộ váy dài, quên cả bộ tranh điểm.

Không sao, hôm nay cô không phải diễn viên chính, như thế lại càng yên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình.

Tiệc tối bắt đầu. Lưu Ỷ Nguyệt ngồi “mâm dưới”, lo chuyện đồ ăn thức uống. Lâm Tây Canh ngồi đối diện cô. Bên cạnh anh là phó cục phê duyệt hợp đồng, họ Lưu, trên dưới bốn mươi tuổi, đôi mắt to và sâu, mặt mũi sáng sủa, có thể nói là rất có phong thái lãnh đạo.

Chỉ có đều, nếu so sánh với Lâm Tây Canh vẫn kém một bậc, chính là khí phách.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Lâm Tây Canh trịnh trọng cảm ơn sự ưu ái, quan tâm của cục đất đai với dự án này nói riêng và với Lâm thị nói chung, cảm ơn cục đã bật đèn xanh, đồng thời đẩy nhanh tốc độ việc làm thủ tục cho dự án.

Anh nói xong, liền bật rượu vang, tất cả cùng nâng chén.

Qua ba tuần rượu, không khí cũng dần nóng lên. Ngoài tám giờ, nhân viên cũng là người bình thường, có thất tình lục dục, nam là nam, nữ là nữ, không liên quan đến chức vụ.

Tối nay, Lâm Tây Canh uống không nhiều. Lãnh đạo và nhân viên các phòng ban trong công ty có mặt ở đây đương nhiên đều hiểu nhiệm vụ của mình tối nay là gì.

Nữ nhân viên bắt đầu liên tục chúc rượu, khiến mấy vị quan chức quay cuồng không biết trời đất gì. Sau một hồi, mặt mũi ai nấy đều đỏ bừng, thậm chí còn có một số người ngà ngà say. Lưu Ỷ Nguyệt ngồi trong góc tối, lặng lẽ tiếp rượu.

“Lưu tiểu thư, cô ngồi đối diện tôi sao lại không nói lời nào vậy? Có thể uống một chén với tôi chứ?” Phó cục ngồi cạnh Lâm Tây Canh không biết đã phát hiện ra cô từ khi nào.

Cô là thư kí của Lâm Tây Canh, có phần giản dị, váy dài một màu, trang điểm trang nhã, ăn nói sắc sảo.

Từng ly rượu trên bàn đều không thoát khỏi đôi mắt của cô, liên tục nhắc phục vụ thêm rượu.

Tuy câu nói vừa rồi là câu hỏi, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt biết, cô không thể từ chối. Song, cũng có thể tưởng tượng, nếu cô đồng ý với hắn, sau đó không biết còn phải uống bao nhiêu ly rượu nữa.

Cô thản nhiên cười, “Cục phó Lưu! Thật ngại quá! Dạ dày tôi không tốt, không uống được rượu.” Cô dè dặt từ chối.

“Ha ha! Thế này đi, chúng ta cùng họ, cô chỉ cần uống với tôi một chén, những người khác sẽ không mời rượu cô, được chứ?” Cục phó Lưu cầm bình rượu, đặt lên đĩa, đẩy đến trước mắt Lưu Ỷ Nguyệt.

“Tự cô rót, nhiều ít đều được.”

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bình rượu trắng trước mặt. Cô cầm lên, chậm rãi rót vào chén mình. Lâm Tây Canh nhìn rượu chảy xuống, tràn đầy một ly.

Lưu Ỷ Nguyệt buông bình rượu, bưng chén lên, nói, “Lưu cục, vì trăm năm trước là người một nhà, tôi mời ngài!” Trước mặt mọi người, Lưu Ỷ Nguyệt tiêu sái nâng chén.

Uống xong, cô cầm chiếc chén không, ra hiệu với cục phó Lưu.

“Đ


Polaroid