Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322621

Bình chọn: 9.00/10/262 lượt.

liền thuỗn mặt nghĩ ngợi. Hiện nay Cải đang để ý một người. Nó chỉ mới để ý đây thôi, tình cảm còn lớt phớt bề ngoài, chưa ăn vô tới xương như thằng Lâm nên nó chưa cảm thấy bức xúc lắm. Nhưng biết đâu sẽ có ngày mình rơi vô hoàn cảnh giống như nó, Cải chột dạ nhủ bụng.

Tính lợi tính hại một hồi, nó thở đánh thượt:

– Thôi được, sáng mai tao sẽ tìm cách nói giúp mày.

Lâm cười sung sướng:

– Cảm ơn mày, Cải! Thật tao chưa thấy ai tốt bụng…

– Khỏi nịnh! – Cải cắt ngang – Miễn mai mốt mày nhớ “trả ơn” tao là được rồi!

– Nhất định rồi! – Lâm huơ tay – Tao sẽ nói với con Kim…

Cải cắt ngang lần thứ hai:

– Đừng đoán mò! Người tao để ý không phải là con Kim!

Lâm lỏn lẻn:

– Tao chỉ ví dụ thôi mà!

Trưa hôm sau, con Cúc bê cái lò than ra ngồi nướng bánh cạnh thằng Cải như thường lệ.

Nhưng khác thường lệ là con Cúc thấy thằng Cải bữa nay sao chẳng giống thằng Cải mọi hôm chút xíu nào. Thằng Cải mọi hôm trò chuyện liến thoắng, tự nhiên, mồm miệng lúc nào cũng bép xép như tép nhảy. Còn thằng Cải bữa nay nói không nói, cứ ngồi dòm nó lom lom nhưng mỗi khi nó nhìn sang thì lại lật đật ngoảnh mặt đi.

Hai ba lần như vậy, con Cúc lạ lùng nhủ: ảnh làm răng rứa hè? Nhưng vốn tính vô tâm, con Cúc nghĩ thoáng một cái rồi thôi, chẳng thắc mắc chi nhiều, lại cúi đầu nướng bánh.

Con Cúc không biết lúc này bụng thằng Cải đang nóng như lửa đốt, còn nóng hơn cái lò than trước mặt nó nhiều. Cải lãnh sứ mạng nặng nề là tỏ tình giùm thằng Lâm nhưng từ nãy đến giờ nó chưa biết phải bắt đầu cái sứ mạng khó khăn đó như thế nào.

Đã mấy lần, thấy con Cúc ngồi một tay quạt lò một tay cầm cái bánh đa trở qua trở lại, bộ tịch lọm cọm, hiền lành trông giống hệt mấy bà già bán hàng xén nó thường gặp trên chợ Bàu Hoa, thằng Cải hơi hơi yên tâm, nhưng cứ đúng lúc nó dợm mở miệng thì con Cúc lại day sang khiến nó hoảng vía ngó lơ chỗ khác. Cải tức mình lắm. Nó không hiểu tại sao mình lại nhát hít như vậy. Khi nhận lời với thằng Lâm, nó đinh ninh chuyện này chẳng phức tạp chi. Tỏ tình cho chính mình có khi còn ngán, chứ tỏ tình giùm người khác thì việc quái gì phải sợ. Vậy mà Cải lóng nga lóng ngóng gần hết buổi trưa vẫn chưa hó hé được tiếng nào. Thằng Cải sốt ruột một thì thằng Lâm sốt ruột mười. Lâm ngồi trong góc nhà hồi hộp ngó ra, chờ cả buổi thấy thằng Cải vẫn câm miệng như hến, nó tức muốn hộc xì dầu. Nó mong thằng Cải ngoảnh đầu ngó vô để huơ tay múa chân làm hiệu nhưng Cải chẳng thèm liếc mắt vô trong lấy một cái khiến nó càng thêm quạu. Đến khi thấy con Cúc nướng gần hết chồng bánh đa, đang lui cui nướng cái cuối cùng, thằng Lâm không bụng dạ nào ngồi yên được nữa.

Nó giả bộ đi ra ngoài sửa lại tấm bảng thực đơn kê trước hiên, và lúc đi ngang sau lưng Cải, nó lén đá vô mông thằng này một cái.

Cú đá của thằng Lâm là cú đá có ý nhắc nhở nhưng nãy giờ đang sùng thằng bạn vô tích sự này nên cú đá của Lâm có hơi quá đà.

Thằng Cải không đề phòng, đang ngồi lơ mơ nghĩ cách tỏ tình, thình lình bị thằng Lâm đá đít, liền giật mình “ối” lên một tiếng và ngã nhào vô lò than đỏ hừng hực trước mặt.

– Í, coi chừng anh Cải!

Con Cúc kinh sợ ré lên, mặt cắt không còn hột máu.

Con Lan, con Kim ở trong quán cũng chồm dậy hét lên thất thanh:

– Úi cha! Chết anh Cải rồi!

Nhưng thằng Cải đúng là chưa tới số chết.

Thằng Lâm sau khi tung một cước tính bỏ đi luôn, nghe con Cúc la hoảng, liền giật mình ngoảnh lại. Thấy thằng Cải sắp ngã dúi vô lò than, nó sởn gai ốc, quýnh quíu nhảy lại và hối hả tung thêm một cước nữa. Lần này Lâm nhắm ngay cái lò than. “Binh” một tiếng, cái lò bắn ra xa, lật úp, tro than văng tung tóe như núi lửa phun, còn Lâm thì ôm chân nhảy lò cò, mặt méo đi vì đau đớn.

Con Lan ba chân bốn cẳng chạy ra, lật đật đỡ lưng thằng Lâm, miệng rối rít:

– Anh có sao không? Để em lấy dầu xức cho anh nghen!

Lẽ ra trong tình hình nước sôi lửa bỏng như vậy, con Lan phải hỏi han săn sóc thằng Cải mới đúng, nhưng một là trước nay nó chỉ quan tâm đến thằng Lâm, lăm lăm chờ dịp bày tỏ tình cảm với thằng này, hai là thằng Cải đã có con Cúc “phụ trách” rồi. Lúc này hai đứa nó đang ôm nhau nằm dồn cục dưới đât chứ đâu! Số là lúc thằng Cải bị thằng Lâm đá văng vô lò than, con Cúc điếng người hét giật và chồm tới định đỡ thằng Cải. Không dè đến phút chót, cái lò than bị thằng Lâm đá bay đi chỗ khác, thành thử thằng Cải ngã sấp vô người con Cúc. Hai đứa không còn cách nào khác là ôm chầm lấy nhau té lăn ra đất.

Thằng Lâm biết đó là chuyện bất đắc dĩ nhưng thấy thằng Cải ôm con Cúc lâu quá không chịu ngồi lên thì cáu lắm.

Đợi con Lan xức dầu xong, nó cà nhắc bước lại kéo cổ áo thằng Cải:

– Đủ rồi! Ngồi dậy đi mày!

Cải nhăn nhó:

– Ngồi không nổi! Đau quá!

– Xạo đi! Té nhẹ hều mà đau!

– Nhẹ cái đầu mày! – Cải chà tay vô hông – Dập be sườn tao rồi đây nè!

Lâm sầm mặt:

– Ngồi dậy không nổi thì thả tay ra!

Đến lúc này Cải mới sực nhớ là mình đang ôm cứng con Cúc, liền luống cuống bỏ tay ra, mặt đỏ bừng. Còn con Cúc nãy giờ hồn vía lên mây, chẳng còn nhớ mình đang phiêu diêu tận thế giới nào. Thằng Cải buô


XtGem Forum catalog