
g Cải lại đắt như tôm tươi!
Đó là những chuyện buồn cười xảy ra trong quán Đo Đo sau kỳ lương đầu tiên.
Đám con gái xài tiền theo kiểu khác. Con Lệ xách tiền đi may áo mới, mặc dù quanh năm nó chỉ luẩn quẩn trong bếp, không đi xa cái lò quá hai mét. Con Lan chơi sang hơn, ra tiệm ảnh chụp vài pô kiểu cọ, ý chừng để mai mốt đem khoe thằng Lâm.
Con Kim đi làm bằng xe Dream, tiền lương chỉ đủ để nó đổ xăng và ăn vặt. Kim đi làm không phải vì sinh kế, nó chỉ muốn giúp cô Thanh, “sếp” cũ của nó.
Riêng con Cúc không thèm lãnh lương. Ngày phát lương, nó nói với cô Thanh:
– Cô cứ giữ đó giùm con. Con dồn nhiều nhiều, mai mốt về phép, con đem về cho gia đình!
Thằng Lâm nghe con Cúc nói vậy, càng thương hơn, càng thấy mình… không chọn lầm người.
Vì vậy, mấy hôm sau nghe con Cúc hỏi mượn tiền, nó móc túi đưa liền:
– Em cứ xài thoải mái, không cần trả làm chi!
– Ý, anh Lâm nói rứa răng được! – Con Cúc giảy nãy – Em chỉ mượn thôi, rồi mai mốt em trả lại anh đàng hoàng!
Lâm khoát tay:
– Em đừng băn khoăn chuyện đó. Em cứ coi tiền của anh cũng giống như… tiền của em vậy!
Nghe thằng Lâm nói vậy, con Cúc lấy làm lạ quá sức. Nó là đứa chất phác, đâu có đủ trình độ hiểu được cái ý nghĩa thâm thúy đằng sau câu nói “trữ tình” đó. Cho nên thằng Lâm kêu nó đừng băn khoăn, nó càng băn khoăn tợn. Nó không hiểu tại sao thằng Lâm lại biểu nó coi tiền của thằng Lâm giống như tiền của nó. Ngẫm nghĩ một hồi, như chợt hiểu ra, con Cúc sáng mắt lên:
– Ừm anh Lâm nói rứa nghe cũng phải! Tiền giống tiền mà!
Thằng Lâm nghe con Cúc nói câu thứ nhứt, bụng nó như mở cờ, nó tưởng con Cúc hiểu được tình ý của nó và sẵn sàng đáp lại. Nhưng đến khi con Cúc nói câu thứ hai thì thằng Lâm dở cười dở mếu. Mắt cụp xuống, Lâm làu bàu bực bội: Thiệt mình chưa thấy ai ngốc như con nhỏ này! Mình đúng là một thằng ngốc mới cất công đi tán tỉnh một con ngốc!
Cũng may cho Lâm, nếu nó biết con Cúc mượn tiền của nó để đi mua lốp xe cho thằng Cải thì nó sẽ còn nguyền rủa mình tơi tả hơn nữa.
Thiệt ra con Cúc chỉ tội nghiệp thằng Cải chứ chẳng yêu iếc gì. Hổm rày, Cúc ngồi nghe thằng này tâm sự chuyện gia đình, mủi lòng muốn rớt nước mắt.
Cải sống với mẹ mười mấy năm nay, tình mẫu tử có thể nói là thiêng liêng đằm thắm vô hạn. Mẹ nó tính tình nóng nảy, sáng la chiều mắng nhưng Cải vẫn một mực yêu thương và lễ phép với mẹ. Đùng một cái, mẹ nó chìa ra trước mặt nó một xấp giấy tờ chứng minh nó là con nuôi chớ không phải con ruột.
Lẽ ra mẹ thằng Cải không tiết lộ sự thật phũ phàng đó ra làm chi. Bà đã giữ kín bí mật đó bao nhiêu năm nay rồi. Nhưng mẹ ruột thằng Cải đang sống ở nước ngoài thình lình viết thư về bày tỏ ý định bảo lãnh Cải xuất cảnh theo diện đoàn tụ. Thế là mẹ nuôi nó lôi chuyện đó ra ánh sáng và bắt nó ký giấy.
Nhưng Cải nhất định không ký. Từ bé đến lớn, nó chỉ biết và gắn bó với mỗi một bà mẹ nuôi, lại quen sống ở Việt Nam rồi, nay bắt nó rời bỏ khung cảnh quen thuộc để chuyển đến một đất nước xa lạ sống với một bà mẹ xa lạ, nó đâu có chịu.
Thế là giữa Cải và bà mẹ nuôi xảy ra xung đột dữ dội. Mấy bữa nay thấy ngày nào thằng Cải cũng vác bộ mặt đưa đám ngồi thu lu bên cạnh, con Cúc thắc mắc dò hỏi, mới hay ra nỗi đau của Cải.
Nhưng dù bị mẹ chì chiết, đánh mắng, Cải vẫn một mực hiếu thảo. Sau khi mua cái bàn thờ ông địa, tiền còn lại Cải đem về đưa hết ẹ. Vì vậy chiếc xe đạp cà tàng của Cải cái lốp mòn vẹt cả tháng nay vẫn chưa thay được.
Con Cúc thấy vậy, xót ruột quá mới mượn tiền thằng Lâm đặng mua lốp xe cho Cải.
Con Cúc lạ nước lạ cái, có biết đường sá chi đâu mà đi một mình, bèn mượn con Kim chở đi.
Con Kim là đứa ưa làm khôn. Trên đường đi, nó nghiêm nghị nói với con Cúc:
– Ở quán Đo Đo, em nói giọng “nước mắm Nam Ô nguyên chất” thì không sao, vì khách vô quán đa số là người Quảng. Nhưng đi ra ngoài em nói cái giọng nặng trịch đó, không ai hiểu gì đâu!
Con Kim làm con Cúc chột dạ:
– Chết rồi! Rứa em phải làm răng hả chị?
Mới hù một phát đã được con Cúc rối rít “xin ý kiến”, con Kim khoái chí lên mặt:
– Em đừng lo! Chỉ cần để ý một chút thôi. Cố đừng nói “bao gạo” thành “bô gộ”, “bằng phẳng” thành “bèn phẻn” hay “nham nhám” thành “nhôm nhốm” là được!
Con Kim là dân Quảng Tây, nói tiếng Việt còn đơn đớt nhiều chỗ, nhưng gặp con Cúc nhà quê, nó vẫn làm oai khủng khiếp.
Con Cúc là đứa lờ khờ, lại nhát gan, nghe “thầy dùi” dặn sao làm vậy. Dọc đường nó lẩm nhẩm “học đánh vần” muốn trẹo quai hàm.
Tấp vô tiệm bán phụ tùng xe đạp, nghe chủ tiệm hỏi:
– Mua gì đó mấy cháu?
Con Cúc nhíu mày, cố vận dụng “bài học”:
– Dạ, bán cho con một cái “láp xe độp”!
Khổ thân con Cúc, nó luống cuống quá mức nên càng ráng nói cho “chuẩn” lại càng trật chìa.
– Cháu mua cái gì? – Chủ quán không hiểu, nghiêng tai hỏi lại.
Cúc càng toát mồ hôi:
– Dạ, cái… “láp xe độp”.
Chủ quán trợn mắt, tính hỏi tiếp lần thứ ba thì đứa con trai đứng bên nhanh nhẩu “thuyết minh”:
– Chỉ hỏi mua cái lốp xe đạp đó ba!
– Trời đất! – Chủ quán giơ hai tay lên trời – “Lốp xe đạp” thì nói “lốp xe đạp” đại cho rồi,