
Bốn đứa kia lập tức rú lên:
– Ối trời, đụng thứ dữ rồi. Chuồn lẹ tụi mày ơi.
Nói xong, trước cặp mắt sững sờ của những người trong quán, đứa con trai lên tiếng lúc nãy đứng bật dậy co giò chạy trước. Ba đứa kia ngơ ngác một thoáng rồi lật đật co giò chạy theo.
Sự cố xảy ra quá đột ngột khiến con Lan đứng như trời trồng, miệng ú ớ như bị ai bóp cổ.
Còn thằng Lâm thì mặt tái đi vì giận. Mãi một lúc nó mới nhúc nhích được và lần vô chỗ cô Thanh ngồi.
– Cô thấy đó! – Lâm gầm ghè, nó tiếc không có lửa trong miệng để phun ra – Khách khứa kiểu này thì ai chịu nổi!
Cô Thanh tủm tỉm:
– Tụi nó đùa một chút cho vui, chấp nhứt làm chi!
– Thiếu gì kiểu không đùa lại đùa cái kiểu đó! – Lâm vẫn chưa nguôi bực bội – Chỗ người ta làm ăn chớ có phải sân khấu hài đâu!
Con Lan bước tới sau lưng thằng Lâm:
– Anh Lâm nói đúng đó cô! Con nghi chắc có ai thuê mấy đứa kia tới phá mình quá!
– Con đừng có nói bậy! – Cô Thanh nạt – Tụi nó bỏ đi ra chẳng qua vì không ăn được mấy món lạ thôi chớ không có ý gì đâu!
Thấy cô Thanh bênh mấy đứa giặc con kia chằm chặp, Lâm tức mình bỏ đi ra đằng trước.
Nó ngồi xổm xuống cạnh thằng Cải:
– Thiệt tao tức muốn lòi con mắt luôn Cải ơi!
Cải cười cười:
– Chuyện mấy đứa vừa rồi đó hả?
– Chớ còn ai vô đây!
– Tức làm quái gì ệt!
Tự nhiên Cải nói tạt ngang:
– Trong bọn có một con nhỏ dễ thương ác!
– Dẹp mày đi! – Lâm nổi cáu – Con nhỏ đó đem liệng cho sấu ăn là vừa!
Cải cười:
– Liệng cho sấu uổng lắm! Liệng cho tao đi!
Lâm không ngờ thằng Cải lại có gan nói một câu xanh dờn như vậy. Nó nhìn sửng bạn:
– Sao mày tham lam quá vậy? Mày đã thương con Cúc rồi còn đèo bòng thêm người khác làm chi?
Cải nhếch mép:
– Ai nói mày tao thương con Cúc? Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người!
Câu nói của thằng Cải khiến Lâm nóng ran mặt mày. Nó giật mình nhận ra vừa rồi nó đã vô tình nói tuột những điều nó nghĩ. Nó đã vô tình để lộ sự ghen tức bấy lâu nay nó cố giấu. Nghĩ lại, Lâm mắc cỡ quá xá. Khi nãy đang cáu gắt, nó quên phắt giữ mồm giữ miệng.
Nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp, Lâm không thể leo xuống. Dù sao ngồi trên lưng cọp cũng chắc ăn hơn leo xuống đứng sớ rớ trước miệng cọp. Lâm ngó ra đường, chép miệng:
– Mày đừng có giấu tao. Tao đã biết hết rồi.
– Mày chẳng biết cóc gì cả.
Lâm vẫn rầu rầu:
– Tao chẳng trách mày đâu. Chuyện tình cảm đâu có ai nói trước được.
Cải bắt đầu nổi quạu:
– Mày vô duyên quá Lâm ơi!
Giọng Lâm tiếp tục… vọng về từ cõi âm:
– Thì chính vì tao vô duyên nên con Cúc nó mới chuyển qua yêu mày.
– Yêu cái đầu mày thì có! – Cải đập tay lên thành ghế – Con Cúc nó chẳng có “chuyển qua chuyển lại” gì hết. Nó chẳng yêu tao cũng chẳng yêu mày. Nó chỉ yêu ông bà già nó thôi.
Cải càng cố thanh minh, Lâm lại càng nghi ngờ:
– Mày đừng có sợ tao buồn.
Rồi nó hạ giọng, thều thào:
– “Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn” mà.
Cải kêu lên:
– Trời đất, mày học ca cải lương tự lúc nào vậy hả Lâm?
– Mày ngu quá. Đó không phải là cải lương mà là tân nhạc. Mấy xe kẹo kéo hay mở bản này, tao nghe riết, thuộc lúc nào không hay.
Lâm làm Cải phì cười:
– Thì ra tình yêu của mày là “tình yêu kẹo kéo”. Hèn gì càng kéo càng thua.
Lâm chớp mắt, giọng cam chịu:
– Thì tao đã nói tao chịu thua mày mà.
– Thua cái con khỉ! – Cải nhún vai – Tao nói thiệt mà mày không tin. Con Cúc với tao không có gì với nhau hết.
Lâm hờn dỗi:
– Không có gì mà nó mua lốp xe tặng mày?
– Tặng lốp xe đâu phải là yêu! Nó thấy tao không có tiền thay lốp xe thì nó động lòng nó mua tặng vậy thôi!
Lâm hơi mừng mừng:
– Đơn giản vậy thôi hả?
– Đơn giản vậy thôi.
– Nghĩa là giữa hai đứa bây không có gì thật hả?
Cải cười:
– Có chớ. Có cái hàng rào.
Lâm hơi khựng lại nhưng rồi nó chợt hiểu, liền sung sướng huơ tay:
– Vậy là mai mốt tao tiếp tục nhờ mày bày tỏ nỗi lòng giùm, mày vẫn tận tình giúp đỡ hả?
– Dĩ nhiên rồi! – Cải gật đầu – Chỉ có điều…
Thấy Cải ngập ngừng, Lâm nín thở:
– Chỉ có điều sao?
Cải tặc lưỡi:
– Tao chỉ lo sau khi tao nói giùm mày rồi, rủi con Cúc nó lắc đầu thì…
– Không có rủi gì hết! – Lâm thu nắm đấm – Mày phải tỏ tình sao cho con Cúc gật đầu mới được! Không xong thì tao giết mày!
Cải ngửa cổ ra:
– Vậy mày giết tao ngay bây giờ đi! Chết lúc này dù sao cũng oanh liệt hơn chết khi thất bại!
Cải giễu. Nhưng Lâm chẳng cười. Nó đập tay lên tay Cải, giọng âu lo:
– Mày ráng lên nghe Cải. Số phận tao đều đặt hết vào tay mày đó. Nếu con Cúc từ chối tình cảm của tao chắc tao chết.
– Mày không chết được đâu. Nếu bị từ chối mà chết, người ta đã chết như rạ và thành phố này đã phải xây thêm ngàn cái “nhị tì” rồi.
Lâm buồn bã:
– Ừ, có thể tao không chết. Nhưng tao sẽ thi rớt đại học lần nữa là cái chắc. Khi đó, tao chỉ có nước về quê trồng mía. Rồi vì quá đau lòng, mắt mũi tao trở nên kèm nhèm, thay vì chặt mía tao sẽ lẩn thẩn chặt vô chân tao. “Phập” một cái, chân tao đứt lìa, giãy đành đạch, máu tuôn xối xả, nhưng tao vẫn không nghe đau đớn. Mắt mờ đi, tao tưởng đó là khúc mía và lại vung d