Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322892

Bình chọn: 8.00/10/289 lượt.

ao tiếp tục chặt nốt chân kia…

Cái viễn ảnh u ám và đẫm máu thằng Lâm vừa ai oán vẽ ra khiến Cải dựng tóc gáy. Nó rùng mình, cắt ngang:

– Thôi, thôi, mày đừng nói nữa. Tao sẽ cố nói sao cho con Cúc không từ chối…

Đang xịu mặt than vãn, nghe thằng Cải hứa hẹn, mắt thằng Lâm lập tức sáng trưng. Nó như hóa thành con người khác, miệng láu táu:

– Mày nói thiệt đó hả Cải. Trời, tao chơi với mày quả là không lầm, quả đúng y như ông bà nói “chọn bạn mà chơi”…

Trong thoáng mắt, Lâm quên ngay nỗi buồn con Cúc, quên ngay nỗi buồn “bánh nện, bánh nổ” vừa rồi. Thân thiết và đầy cảm động. Nó nắm chặt cánh tay thằng Cải, và khi hành động như vậy, nó cũng quên ngay rằng cánh tay đó mới ôm cứng con Cúc cách đây mấy ngày chớ đâu!

Chương 5

Chương 9

Đến quán Đo Đo trong những ngày gần đây không chỉ có khách choai choai. Khá nhiều khách đứng tuổi lần lượt ghé quán “ăn cho biết” và một vài người trong số đó chẳng bao lâu trở thành những khách quen của quán.

Đầu tiên là ông Tiger.

Ông Tiger khoảng trên ba mươi tuổi, người tầm thước, thanh mảnh, ăn vận bình dân nhưng gọn gàng lịch sự.

Không ai biết ông Tiger tên thật là gì, làm nghề gì và từ đâu đến.

Một ngày đẹp trời nọ, ông ghé quán và từ hôm đó trở đi không ngày nào ông không đến, kể cả những hôm sấm chớp đùng đoàng, gió mưa tầm tã.

Ông Tiger luôn luôn đi một mình, luôn luôn ngồi một mình một bàn, luôn luôn uống bia Tiger, hôm nào trong quán hết Tiger thì ông nhịn chớ cương quyết không uống qua các loại bia khác, vì vậy mấy đứa trong quán mới gọi ông là… ông Tiger.

Thoạt đầu không đứa nào trong quán ưa nổi ông Tiger. Theo lời con Kim, con Lan thì ông Tiger có rất nhiều “tội”. Tội thứ nhứt là ông đi một mình nhưng lại khoái chiếm riêng một cái bàn lớn nhứt, như vậy là giành mất chỗ của khách. Cái bàn đó, nếu ông Tiger chịu thu bớt lại còn có thể ngồi thêm ba bốn người nữa. Nhưng ông Tiger không những không thu bớt mà còn phình ra. Hễ ngồi xuống ghế là ông đặt cái cạc-táp to tướng lên bàn chớ không chịu đặt lên ghế như người ta. Nhưng đó mới chỉ là tội thứ nhứt. Tội thứ hai là sau khi “an tọa” xong, ông không chịu ngồi yên mà lần lượt rút từ trong cái cạc-táp cồng kềnh ra đủ thứ lỉnh kỉnh bày giăng giăng trên bàn: từ những thứ sang trọng như sách vở, báo chí đến những thứ bình dân như gói xôi bắp, bịch lòng gà…

Ngay hôm đầu tiên, ông Tiger đã ngoắt thằng Lâm, con Lan lại dặn:

– Kể từ ngày mai trở đi, hễ thấy chú bước vô, mấy đứa cứ đem ra hai chai Tiger ướp lạnh để sẵn trước mặt cho chú. Khi nào thấy chú uống hết, tiếp tục đem ra hai chai nữa, không cần đợi chú kêu. Cứ thế, chừng nào thấy đủ sáu chai thì thôi.

Ông Tiger ngày nào cũng uống sáu chai bia với lòng gà, xôi bắp thủ sẵn trong cạc-táp. Con Kim phụ trách việc thu tiền và kết toán sổ sách, thấy ông Tiger không thèm kêu món ăn của quán thì hậm hực lắm. Theo nó thì điều đó có thể kể như là cái tội thứ ba.

Cái tội thứ tư của ông Tiger là uống có sáu chai bia mà ngày nào cũng ngồi lì từ hai giờ trưa đến tám giờ tối, chiếm mất chỗ của biết bao nhiêu là lượt khách. Mà có phải ông “bám trụ” để làm chuyện gì nghiêm túc cho cam. Suốt sáu tiếng đồng hồ, ông bày mấy tờ báo nước ngoài kín mặt bàn rồi rút cây viết bíc trong túi áo ra, ông vừa nhấm nháp ly Tiger vừa trầm ngâm… chơi ô chữ.

Theo con Kim thì trên đời không có chuyện gì ngứa mắt hơn chuyện ngồi nhìn một cái ông già đầu như ông Tiger ngồi mải mê chơi trò con nít.

Nhưng bốn cái tội trên đây so với cái tội thứ năm của ôngTiger thì vẫn còn quá nhẹ, vẫn chưa thấm tháp vào đâu. Đó là cái tội không bao giờ mang theo đủ tiền.

Bữa đầu tiên, lúc con Kim bước lại tính tiền, ông Tiger nhìn vào tờ phiếu trước mặt rồi ấp úng gãi đầu:

– Cho anh thiếu lại hai chục ngàn được không?

Con Kim tưởng ông nói giỡn, bèn lỏn lẻn:

– Thôi mà chú.

Con Kim tưởng ông Tiger bông lơn cũng phải. Ông Tiger đâu có ăn uống chi nhiều. Sáu chai Tiger có bốn mươi tám ngàn chớ mấy. Mà với một người ăn vận tươm tất lịch sự, nhứt là lúc nào cũng xách kè kè cái cạc-táp to đùng như ông thì khoản tiền ít ỏi đó đâu có nhằm nhò gì.

Ông Tiger không đủ tiền trả sáu chai bia, mặt mày đã khó coi, nay thấy mình xưng “anh” mà con Kim nhứt quyết kêu bằng “chú” thì vầng trán thông minh của ông càng nhăn hơn nữa:

– Anh không đem theo đủ tiền thật mà. Ngày mai anh sẽ ghé trả.

Lần này, nhìn bộ tịch thiểu não của ông Tiger, con Kim biết là ông không giỡn.

Nó liền quay vô chỗ cô Thanh, xin ý kiến.

Cô Thanh cười:

– Cho ổng thiếu đi.

– Rủi ổng không quay lại thì sao, cô?

– Không sao hết! – Cô Thanh “triết lý” – Mất hai chục ngàn để hiểu được một con người, cái giá đó đâu có đắt!

Nhưng số cô Thanh đúng là số hên. Rốt cuộc cô hiểu thêm được ông Tiger mà không mất một đồng xu cắc bạc nào.

Ngày hôm sau, ông Tiger quay lại, cũng đúng vào hai giờ trưa.

Vừa ngồi xuống ghế, ông ngoảnh cổ ra sau, hí hửng ngoắt con Kim:

– Anh trả tiền thiếu hôm qua nè.

Con Kim bước ra, xởi lởi:

– Từ từ trả cũng được. Làm chi gấp vậy chú.

Ông Tiger lôi từ trong túi áo ra tờ hai chục


Pair of Vintage Old School Fru