Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322864

Bình chọn: 9.00/10/286 lượt.

ịch thiểu não của con Cúc khiến thằng Cải bất giác động lòng. Tự dưng nó thấy con Cúc tồi tội và thấy mình ang ác. ừ, con Cúc hiền lành là vậy, ngây thơ là vậy, tự nhiên vì nhận lời với thằng Lâm mắc dịch mà mình bày kế dọa dẫm, bức hiếp nó thì đúng là bá láp quá cỡ.

Nhưng nếu “tha” con Cúc thì lại tội thằng Lâm. Thằng Lâm ở quê lên thành phố thi đại học đã phải vượt qua bao gian nan vất vả, nay để nó rớt thêm một lần nữa thì xót xa cho nó quá. Đó là chưa kể, rủi mai mốt vì chuyện này mà nó chặt trụi lủi cặp giò của nó, lúc đó gặp lại nó trên xe lăn, mình mặt mũi nào mà trò chuyện với nó.

Cải tấn thối lưỡng nan, nghĩ tới nghĩ lui cả buổi không nảy được mẹo nào, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.

Trong khi đó con Cúc lại luôn miệng giục:

– Làm răng chừ anh Cải?

Khiến ruột nó thêm rối bòng bong.

Con Cúc giục tới lần thứ ba thì thằng Cải không nhịn được, trợn mắt nạt:

– Cúc có im đi không! Phải giữ im lặng cho Cải tính chớ!

Thấy thằng Cải nổi khùng, con Cúc liền im thít, cúi đầu quạt lò.

– À, Cải nghĩ ra rồi! Có cách này hay lắm!

Nghe thằng Cải thình lình nói như reo, con Cúc lật đật quay sang, mắt sáng rỡ:

– Cách chi rứa anh Cải?

Mắt thằng Cải sáng trưng:

– Cách giả bộ!

– Giả bộ? – Con Cúc ngơ ngác.

– Ừ, giả bộ.

Con Cúc chớp mắt:

– Giả bộ là răng?

– Như thế này này! – Cải xăn tay áo – Bây giờ tuy trong bụng Cúc không thương thằng Lâm nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thương…

Con Cúc nhíu mày:

– Em thấy khó quá anh Cải ơi! Hồi mô tới chừ em đâu có quen làm như rứa.

– Khó cũng phải ráng! – Cải hừ mũi – Nếu Cúc không làm vậy, thằng Lâm sẽ rớt đại học. Như vậy Cúc mang tội nặng lắm đó. Chết xuống âm phủ bị rút lưỡi, bỏ vô vạc dầu là cái chắc!

Con Cúc đâu có sợ bị rút lưỡi hay ném vô vạc dầu. Nó chỉ sợ thằng Lâm rớt đại học. Cho nên sau một hồi ngẫm nghĩ, nó đau khổ gật đầu:

– Được rồi, em sẽ làm bộ thương.

Bụng thằng Cải mở cờ:

– Cúc nói thiệt đó chớ?

– Nói thiệt.

Con Cúc gật đầu lần nữa. Rồi nó nghiêm nghị nói thêm:

– Nhưng em chỉ giả bộ đến chừng nào anh Lâm thi đậu vô đại học thôi nghe. Sau đó em không có “thương” ảnh nữa đâu á.

Cải cười hì hì:

– Thì Cải cũng chỉ cần Cúc “thương” thằng Lâm tới lúc đó thôi. Sau đó Cúc muốn chuyển qua thương ai thì tùy Cúc.

Ngược với vẻ mặt tí tởn của thằng Cải, con Cúc không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu để thằng Cải không nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ của nó. Nó buồn, nó lo hay tro bay vô mắt nó vậy cà?

Chương 12

Thằng Lâm không đợi được đến tối.

Hai giờ, ông Tiger bước vô, thằng Lâm lấy hai chai bia ướp lạnh đặt trước mặt khách rồi ba chân bốn cẳng vù ra chỗ thằng Cải ngồi.

– Mày nói với con Cúc rồi phải không? – Lâm hồi hộp hỏi, mắt nhìn Cải lom lom.

– Rồi.

– Mày nói sao?

– Tao nói mày thương nó.

Lâm nghe tim mình đập thình thịch:

– Thế nó nói sao?

Cải tỉnh rụi:

– Nó nói nó cũng thương mày.

Lâm nhăn mặt:

– Xạo đi!

Cải nhếch mép:

– Ừ, tao xạo.

Lâm níu tay Cải:

– Tao lạy mày đó Cải! Kết quả sao mày nói tao nghe đi!

Cải hất tay Lâm ra:

– Tao nói mày kêu tao xạo, lại còn hỏi!

Lâm sững sờ:

– Bộ khi nãy mày nói thiệt đó hả?

– Chuyện quan trọng ai giỡn với mày làm chi! – Cải nheo mắt – Nó nói ngay từ lúc mới bước chân vô quán, nó đã thương mày rồi.

Lâm áp tay lên ngực:

– Như vậy là nó thương tao trước khi tao kịp thương nó?

– Còn gì nữa.

– Ôi!

Lâm kêu lên một tiếng nghẹn ngào. Rồi không kềm được nỗi sung sướng đang tràn ngập trong lòng, Lâm múa tít hai tay. Nó sung sướng đến mức nếu không phải đang ngoài hiên nó đã quỳ sụp xuống lạy thằng Cải ba lạy rồi.

Không lạy được, nó ôm chầm lấy Cải:

– Ôi, tao thương mày quá Cải ơi.

– Dang ra! – Cải gầm gừ – Coi chừng người ta tưởng mày pê-đê!

Lâm chưa nguôi xúc động:

– Tao thương mày thiệt mà!

– Đừng dóc! – Cải hừ mũi – Mày thương con Cúc chớ thương gì tao!

Lâm giơ tay lên trời:

– Tao mà không thương mày trời đánh tao sặc gạch!

Cải vẫn lạnh lùng:

– Mày đâu phải là cua, làm quái gì có gạch mà sặc với không sặc!

Thái độ của thằng Cải khiến Lâm chột dạ. Nó nhìn chằm chằm vô mặt bạn:

– Bộ mày giận tao hả?

Cải ngậm tăm.

– Tối nay tao sẽ kéo cái ghế bố lại nằm cạnh mày như trước! – Lâm rụt rè nói.

Giọng thằng Cải đượm hờn mát:

– Mày nên khiêng cái ghế bố lên ngủ trên gác thì hơn!

– Thôi mà Cải! – Lâm năn nỉ – Ơn của mày tao đội muốn gãy cổ, lẽ nào tao xạo mày. Tao thương mày thiệt mà. Không những thương mà còn quý, còn trọng…

Thằng Cải biết thằng Lâm nói mười phần thì ba hoa hết bảy phần nhưng vẫn thấy khoai khoái.

Nó “xì” một tiếng:

– Tao hơi đâu đi giận mày! Tao chỉ muốn chứng minh ày thấy tao là thằng bạn không dễ gì kiếm được…

Cải vừa nói vừa đập tay lên ngực. Sau khi thuyết phục được con Cúc làm theo kế hoạch của mình, thằng Cải cảm thấy ngực nó hình như có nở ra được vài phân.

Lâm rối rít phụ họa:

– Đúng, mày là đứa bạn có đốt đuốc lùng sục mười năm cũng không dễ gì kiếm được.

Kể từ lúc đó, thằng Lâm phấn khởi hát hò luôn miệng. Không chỉ hát hò, cứ chốc chốc nó lại quay đầu nhìn vô trong bếp, coi thử con


XtGem Forum catalog